Lăng Thanh Ba nghe được thanh âm trong viện, lo lắng nhị ca xảy ra chuyện , cũng bất chấp sợ hãi, vội vàng từ trên giường đứng dậy bổ nhào ra cạnh cửa phòng. Nàng vừa thấy tình hình trước mắt, lập tức hoảng hốt thét lên, chạy đến bên cạnh Lăng Thanh Giám, khóc ròng nói: "Nhị ca... nhanh, mau đứng lên. Ngươi còn phải đưa ta trở về kinh thành chứ... cha mẹ cũng đang chờ chúng ta mà!"
Tiếng khóc của nàng thảm theiest, hai người Vân Hư và Hồng Hồng nghe thấy cũng có cảm giác lòng chua xót, Hồng Hồng nói: "Vân Hư, ta nghĩ đến một biện pháp, không biết có được hay không...".
Vân Hư và Lăng thanh Ba cùng nhìn về phía hắn hỏi: "Biện pháp gì?!"
Hồng Hồng nói: "Ta đi vào ben trong người hắn , dùng thân thể hắn tu tiên trừ độc ra ngoài".
Lúc này độc của xà yêu đã di chuyển khắp toàn thân Lăng Thanh Giám, thân thể hắn đã suy yếu đến mức không thể nhận biết bên ngoài. Nếu muốn mang chất động đưa ra ngoài chỉ sợ sẽ kích thích độc tố phát tác gây tổn hại đến cơ thể hơn nữa. Đến lúc đó ch dù mang chất độc hết ra ngoài, cũng sẽ trở thành người tàn tật. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Nhưng nếu Hồng Hồng dùng đạo pháp tu tiên môn chính tôgn để dẫn dắt thân thể hắn tự thải trừ độc tố ra khỏi cơ thể thì đợi tới lúc hắn khôi phục, chẳng những cơ thể không tổn hao gì mà còn lại được thêm một phần tu vi, thân cường tráng hơn trước.
Vân Hư kinh ngạc, phương pháp hoán đổi linh hồn này từ trước đến nay xem như là tà thuật, hắn cũng không từng nghĩ có thể dùng loại phương pháp này cứu người, cân nhắc một hồi, cảm thấy dường như ngoài cách đó ra cũng không có biện pháp tốt hơn, vì thế gật đầu nói: "Phương pháp này khả thi đó, nhưng chỉ ủy khuất cho ngươi".
Hồng Hồng cười cười nói: "Ta không có gì là thiệt thòi cả, chỉ có thiệt thòi cho hắn phải tạm thời làm một con cáo thôi". Hắn muốn đi vào cơ thể Lăng Thanh Giám, hồn phách Lăng Thanh Giám cũng cần một "nơi" thu xếp ổn thỏa, đương nhiên là cơ thể thực của Hồng Hồng.
Lăng Thanh Ba nghe thấy thì nảy sinh nghi vấn, rụt rè hỏi: "Tiểu tiên : "Tiểu tiên trưởng, Hồng cư sĩ.. Ta, nhị ca ta được cứu rồi phải không?"
Hồng Hồng và Vân Hư nhìn nhau, đúng vậy! Rồi quay sang nàng nói ngắn gọn, vì nàng phải phối hợp mới được.
Một tràng tiếng gà gáy vang lên, bỗng dưng nghe thấy tiếng gáy, Bạch Bạch liền lập tức nghĩ đến món gà nướng thơm ngon, vặn vẹo người dụi mắt tỉnh lại, đột nhiên phát hiện tình hình có phần bất thường - trước khi đi ngủ rõ ràng là mình ở trong thân cáo, bây giờ vì sao lại nhìn thấy bàn tay năm ngón tay trong cơ thể con người?!
Trên vành tai thây ngứa ngứa, dường như bị ai đó phả một luồng khí nóng tới. Vành tai bị người ta ngậm cắn, hơi giống như bị điện giật, trở nên run rẩy, đồng thời nàng cũng nhìn được rõ ràng người đang cắn tai mình là tên Mặc Yểm khốn nạn đêm qua tuyên bố muốn "ăn" mình.
"Đừng, đừng ăn ta! Ô ô! Cứu mạng!" Vô cùng hoảng sợ, Bạch Bạch cố hêt sức giãy dụa vùng lên.
Sáng sớm chính là lúc nam nhân rất dễ động dục, ngay tức khắc đã bị Mặc Yểm đè dưới thân, tất cả động tác giãy dụa vặn vẹo xem ra càng kích thích tà hỏa trong lòng Mặc Yểm.
Buông thùy tai mềm mại nõn nà trong miệng ra, Mặc Yểm thấp giọng khẽ cười nói: "Ta không phải muốn ăn nàng, chúng ta cũng luyện phương pháp song tu, nàng đã từng đồng ý với ta, nếu ta không hợp tác cùng xà yêu xấu xa đi hại Lăng Thanh Ba, nàng sẽ thay thế nó cùng ta luyện phương pháp song tu!"
Bạch Bạch nháy mắt mấy cái, đúng là nàng đáp ứng hắn như vậy... nhưng mà dù sao trong lòng nàng cũng cảm thấy có chút gì đó không ổn.
Mặc Yểm không có ý định nhiều lời với nàng, cúi đầu hôn lên đôi môi anh đào của nàng, nhay mút liếm liếm. Chẳng lẽ hắn lại muốn chơi trò hôn nhẹ với nàng, đôi môi ngoan ngoãn mở ra nhiệt tình phản ứng lại.
Môi lưỡi triền miên bên trong, Mặc Yểm vừa hết lòng đùa nàng, vừa nhẹ nhàng nhanh chóng cởi bỏ vạt áo của nàng - lần này hắn rất thông minh, trước tiên nhất định phải lột sạch sẽ quần áo của tiểu hồ ly, nếu không đang dở chừng mà mỹ nhân biến thành hồ ly thì mất hết cả hứng. Khi đó hắn khó mà giữ được chính mình, liệu có giận dữ dùng sức mạnh để ăn lấy tiểu hồ ly hay không , đó cũng không phải là không có khả năng.
Lúc hai đôi môi tách nhau ra, cũng là lúc quần áo trên người Bạch Bạch đã "không cánh mà bay", chẳng qua nàng vẫn đang mơ màng ở một nơi khác nên cũng không phát hiện ra.
"Phương pháp song tu so với hôn nhẹ chơi thích hơn, ngoan ngoãn nghe lời ta, nàng nhất định cũng sẽ rất thích". Mặc Yểm cười ôn nhu mà lại tà khí, trên mặt không tìm thấy chút xíu sự hung hăng bá đạo đêm qua, Bạch Bạch nhìn hắn khẽ gật đầu, dù sao trước đây mình cũng đã đồng ý rồi, học thêm một phương pháp luyện công nữa cũng không phải chuyện xấu gì... Nàng vừa hiếu học, lại vừa giữ chữ tín, thật là hồ ly tốt!
Mặc Yểm cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đôi môi, đôi mắt mở to của nàng, dùng môi, dùng tay bắt đầu triền miên sử dụng ma pháp mất hồn thực cốt (ý chỉ dẫn dắt vào trạng thái ngây ngất mê ly, quên mất cả hồn vía) đối với thân dứoi của tiểu mỹ nhân.
tâm tư tuy vẫn là một đứa trẻ, nhưng thân thể lại đã sớm phát triển, lả lướt quyến rũ, là thân hình của cô gái trưởng thành. Không hiểu về tình dục nhưng khôgn có nghĩa là không có phản ứng đối với tình dục. Hồ ly tính mị (vừa đẹp vừa yêu mến cái đẹp, vừa giỏi sử dụng sắc đẹp), vốn ông trời đã phân cho khả năng về việc nam nữ siêu việt hơn hẳn những yêu tinh và tiên nhân khác.
Mặc Yểm nhẫn nại chỉ dẫn tỉ mỉ chu đáo, chỉ qua một hồi đã được báo đáp hậu hĩnh. Bạch Bạch dứt bỏ sự bất an trong lòng, toàn tâm toàn ý ngập chìm trong sự sung sướng khoái hoạt của thân thể, cánh tay mảnh khảnh chủ động ôm ngược lại trên người nam nhân, bất giác tự mình lôi kéo quần áo trên người hắn ra.
Trong ánh bình minh, hắc bào (áo mặc ngoài) của Mặc Yểm rơi xuống giường, đôi môi Bạch Bạch phát ra một tiếng thở dài ngọt ngào rên rỉ. Tấm màn lụa mỏng bên giường khẽ phấp phới gợn sóng...
Không hay biết gì, ngoài cửa sổ mặt trời đã mọc, trên giường hai người ôm nhau ngủ say, sự ồn ào bên ngoài bị ngăn lại từ xa xa. Sau một hồi điên loan đảo phượng, trong đất trời nho nhỏ có hơi thở ướt át.
Mặc Yểm chỉ chợp mắt một lúc liền tỉnh táo lại, Bạch Bạch đang nhu thuận làm ổ trong lòng hắn, hai hàng lông mày khẽ nhăn lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không có phong thái yêu kiều biến nhác và quyến rũ như thường có sau khi mây mưa, ngược lại vô cùng trắng bệch.
Lúc triền miên vừa rồi, hắn đã cảm thấy có gì không ổn, hình như lức hai người thực sự hòa làm một, sinh lực của Bạch Bạch bắt đầu biến mất rất nhanh, thế cho nên cuối cùng cứ thế hôn mê đi.
Đột nhiên nghĩ đến loại khả năng nào đó vẻ mặt Mặc Yểm biến đổi, ngồi dậy nhanh chóng , hai tay cầm hai cổ tay của nàng chậm rãi nhập chân nguyên vào cơ thể hắn. Một lúc sau, suy đoán trong lòng được chứng thực - chỉ có con tiểu hồ ly ngu ngốc này mới không ngờ lại đi tu luyện pháp môn tu tiên lấy đồng thân (thân thể còn trinh) làm căn cơ!
Nàng bé con ngu ngốc này tại sao lại không nói?!
Một giọng nói lạnh lùng tự hỏi trong đáy lòng: nếu như nàng nói thì sao chứ?
Nói với ta thì...
Chẳng qua là năm trăm năm căn cơ, cùng lắm thì hắn đền nàng là được, vừa hay để nàng khỏi đi theo "sư phụ thần tiên" gì đó tu tiên nữa, ngoan ngoãn đi theo bên người hắn, cho dù không có một chút pháp lực nào, hắn cũng có thể bảo vệ nàng chu toàn.
Chỉ là một con tiểu hồ ly nho nhỏ mà thôi, dựa vào cái gì muốn hắn chờ, ai biết nàng đạt cảnh giới sẽ mất bao lâu?!
Mặc Yểm không phải là thiện nam tín nữ gì, lại càng không biết đến thương hoa tiếc ngọc.
Bạch Bạch mất đi hơn phân nửa công lực năm trăm năm tu luyện, trong mắt hắn chẳng qua chỉ là việc nhỏ, không ảnh hưởng tới đại cục, cùng lắm là chuẩn bị tiên đan, tiên thảo bồi bổ lại là được. Cho dù không bồi bổ lại được , cũng chẳng sao, chỉ cần nàng còn có thể tiếp tục biến ra hình người đến thân mật với hắn là tốt rồi.
Nhớ lại vừa rồi hai người thân mật đủ loại trên chiếc chiếu, Mặc Yểm trong lòng vừa đắc ý lại vừa thỏa mãn, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt mịn màng như ngọc của Bạch Bạch. Tuy là sau đó nàng có "biểu hiện không tốt", nhưng mà cái loại mùi vị sung sướng của da thịt thân thiết này hơn hẳn so với các loại mỹ nhân muôn màu muôn vẻ hắn từng chạm qua trước kia. Cái con tiểu hồ ly này nhất định chỉ thuộc về hắn.
Bạch Bạch mê man rất sâu, công lực của nàng "sau khi hầu hạ" mất đi ít nhất ba phần năm, nếu không phải trước đó uống một bình nhỏ nước cam lộ dương liễu, chỉ sợ giờ phút này đã không còn duy trì được hình người.
Cảm giác vừa ngủ suốt một ngày một đêm, lúc tỉnh lại, người đầu tiên mắt nhìn thấy chính là Mặc Yểm, Bạch bạch cử động thân thể rất khó khăn, nức nở nói: "Song tu đại pháp của ngươi không tốt chút nào, toàn thân ta không có khí lực, xương cốt cũng cảm thấy muốn rời ra từng mảnh...