"Alo!".
"San San, tối nay, anh với mấy người bạn đi nhậu một chút. Em ăn tối và ngủ sớm trước đi nhé!".
"Ừm. Em biết rồi!".
Lâm Quân yên tâm gập điện thoại.
"Giờ cái gì cũng báo cáo cho em dâu tương lai biết nhỉ?" - Đại gia Chung trong những người bạn của anh lên tiếng.
"Thế này thì chết rồi! Chúng ta mất đi một cao thủ tình trường rồi. Làm sao để làm quen với các em xinh đẹp nữa đây? Cậu bị thần hoá nhanh quá nhỉ!" - Cảnh sát Trương khác lập tức hùa vào trêu chọc.
"Em dâu mà biết chúng ta đi nhậu ở Krystal liệu có sao không?" - Luật sư Học tỏ ra lo lắng giúp.
"Không cần lo. Cô ấy ngây thơ lắm, nói thẳng ra chưa từng biết đến hộp đêm hay đi bar gì đâu!" - Lâm Quân thừa nhận, cô thuộc diện ngây thơ nhưng nham hiểm, nhớ lại những lần trả thù của cô anh không khỏi bật cười.
"Vậy chắc chuyện giường chiếu của cậu nhàm chán lắm nhỉ?".
Đại gia Chung vừa thốt ra câu đó bị anh lườm một cái sắc lẻm.
"Cô ấy thật sự nóng bỏng, chỉ là... chưa bị tôi thịt thôi!".
Chiến hữu của vị Thái tử được phen kinh hãi, thế nào mà chuyên gia sát gái lại ăn chay trường cơ chứ. Hơn nữa, tin tức hai người ở chung đã tung ra từ mấy đời. Bọn họ đều chưa gặp mặt San San bao giờ, anh luôn giấu cô ở nhà, vì sợ ra đường sẽ có người cướp mất.
Krystal nằm ở vị trí trung tâm thành phố, nổi tiếng là một địa điểm khá đen tối. Ở đây trò gì cũng đều phục vụ đến nơi đến chốn. Mọi dịch vụ nơi đây đều do đại gia Chung bảo kê hết. Tuổi trẻ tài cao, nằm trong băng đảng xã hội đen, lại là bạn thân lâu năm của anh nên không ngừng đào tạo ra những điệp viên, gián điệp mật cho Lâm Quân. Có thể nói, Krystal chính là hang ổ của Chung Thế Hiển. Đội chiến hữu này coi đây là nơi hội ngộ thường xuyên, tuy nhiên hôm nay thiếu mất Tiêu Vũ Hy.
"Tiêu Viễn, sao cậu lại ở đây?" - Lâm Quân ngạc nhiên - "Tôi còn tưởng cậu ở nhà chăm sóc San San giúp tôi!".
Bình thường vào giờ này, Lâm Quân có muốn đuổi cậu ta vẫn trơ mặt ở trong phòng cô không chịu đi.
"Ah! Tiêu Viễn. Lâu rồi không thấy cậu! Chẳng nhẽ cậu chán Krystal rồi sao? Bình thường tan học là thấy cậu đến đây ngay mà?!" - Chung đại ca tay bắt mặt mừng.
"Không phải đâu ạ!...." - Tiêu Viễn lúng túng.
"Chắc là có bạn gái rồi!" - Cảnh sát Trương tươi cười.
"..." - Tiêu Viễn lúc này toát mồ hôi lạnh, không cẩn thận, anh chắc chắn sẽ bị Lâm Quân đánh cho tơi bời hoa lá.
Lần này chắc chắn là đánh thật. Luật sư Học kéo tay anh ngồi xuống một bàn gần đó. Chung đại ca vỗ tay hai cái đã có mấy cô đứng bao xung quanh. Mọi người đang cao hứng thì bị hai người làm cụt hứng.
"Xin lỗi, không cần đâu..." - Tiêu Viễn và Lâm Quân đồng thời lên tiếng.
Cả ba người kia nghe thấy thế không khỏi chưng hửng.
"Tên Thái tử kia sa vào lưới tình thì không nói. Cậu thanh niên trai tráng thế kia mà từ chối không phải kỳ lạ lắm sao?" - Chung đại ca không nén nổi sự thất vọng.
"Nói mau đi, có phải có bạn gái rồi không?" - Cảnh sát Trương liên tục dồn Tiêu Viễn vào thế bí.
Mọi người không để ý, Lâm Quân lúc này đã uống cạn ba ly rượu trên bàn. Ai thì anh không biết, chứ Tiêu Viễn gần đây có đi đâu ra khỏi nhà anh? Nếu cậu ta thực sự có bạn gái, chắc chắn sẽ không bám đuôi San San như thế. Hoặc là cậu ta thích cô!
"Con nào đã có bạn gái... Có chăng nhiều lắm chỉ là thích thôi! Con luôn muốn ở bên bảo vệ cô ấy, che chở cho cô ấy, trò chuyện với cô ấy. Cô ấy vui con cũng vui, nhưng thật sự không hiểu nổi đó là thứ tình cảm gì!"
Tiêu Viễn thẳng thắn, lâu lâu có liếc sang phía Lâm Quân xem xem có động tĩnh gì không. Anh không mong Lâm Quân sẽ biết anh có ý với San San, là ý gì đến anh cũng còn không biết! Chỉ biết ở bên che chở, giúp đỡ cô luôn mang lại niềm vui cho anh.
Lâm Quân đến mức này thì chắc chắn người cậu ta đang nhắc đến chính là San San.
Ngay lúc mọi sự chú ý đang đổ dồn về phía Tiêu Viễn, điện thoại anh tự dưng đổ chuông. Với tốc độ tia chớp anh bắt máy, nhưng luật sư Học và Chung đại ca ngồi cạnh đã nhìn thấy ngay tên hiện lên màn hình, không khỏi cười cợt.
"Giấu mãi. Cô bé đó tên là San San đấy!" - Hai người cung cấp thông tin cho hai kẻ mờ mịt ngồi ở đằng xa.
Mặt mày Lâm Quân tối sầm lại. Mọi người thấy hơi kỳ lạ một chút. Rất nhanh đã ngộ ra: San San chẳng phải tên bạn gái của Lâm Quân kia sao? Sao lại gọi cho Tiêu Viễn? Vẻ mặt Tiêu Viễn nữa, nghiêm trọng như thể câu chuyện cậu ta vừa kể là nói về cô bé mới gọi tới. Lúc này, mọi người chỉ biết liếc nhìn nhau.
Tiêu Viễn muốn ra ngoài, nhưng đã bị tám người kia níu ở lại.
Không gian trong Krystal vốn rất ồn, hôm nay bỗng trở nên yên ắng đến lạ.
"Anh Viễn Viễn!" - Giọng nói trong trẻo này có bị đánh chết Lâm Quân vẫn nhận ra.
Gì mà anh Viễn Viễn cơ chứ? Nghe mà ngứa hết cả tai.
"Anh đang ở đâu?".
"Anh đang ngồi với lão chú!" - Trên gương mặt lộ rõ nét căng thẳng, không ngừng liếc nhìn sắc mặt Lâm Quân.
San San ở đầu dây bên kia như chết lặng. Lâm Quân ở đây. Cô chết chắc rồi. Còn ngồi với Tiêu Viễn, nghe giọng anh, có thể đoán ra Lâm Quân nghe thấy hết. Cô phải mau chóng rời khỏi đó.
"Anh nói với anh ấy..." - San San không hề biết rằng cô đang đi ngang qua bàn bọn họ - "Bảo anh ấy về sớm...".
"Diệp San San. Em đứng lại ngay cho tôi!".
Tiêu Viễn và San San qua mặt anh. Bọn họ hẹn nhau ra hộp đêm làm gì? Thật nói ra không hết sự ám muội! Chân cô còn chưa khỏi, đi lại bậm bạch như vậy, Tiêu Viễn dám dẫn cô đi?
San San mặc cái áo rộng thùng thình, đội cái mũ lưỡi chai màu trắng, đeo cái kính đen to che khuất nửa mặt. Những món đồ đó đều là của anh.
San San trên tay vẫn cầm điện thoại, dừng lại một lát, vẫn nghĩ có thể thoát được nên cô lết đi tiếp.
Đáng ra cô không nên bướng bỉnh như vậy, bắt Tiêu Viễn sắp xếp cho cô học ngay trong một ngày luôn. Ra vào những chỗ thế này, cô thật sự sợ hãi.
Lết được ba bước, cô đã bị gã đàn ông cường tráng kia nhấc bổng lên.
"Tôi bảo em đứng lại cơ mà!".
Ánh mắt anh như toé lửa, anh giận thật rồi.
Mấy người ngồi trên ghế vẫn đang hóng hớt xem kịch hay. Khi San San bị đặt xuống ghế, mọi người mới ồ à.
"Ra đây là em dâu trong truyền thuyết à?" - Chung đại ca nhanh nhẹn chạy ra bắt tay.
"Mau cởi đồ ra đi. Toàn người quen cả, em không cần cải trang đâu!" - Lâm Quân không giấu được lửa giận trong giọng nói của mình.
Chưa đầy một phút sau, anh đã hối hận với câu nói của mình. Cô gỡ mũ và kính xuống thôi cả ba tên kia đều đã ngất ngây. Mái tóc dài xoã xuống. Làn da trắng mịn màng. Nhìn loáng qua đã biết cô không trang điểm mà ngũ quan thanh tú như thế. Khi cô cởi nốt chiếc áo rộng thùng thình, bên trong là chiếc váy đỏ ôm sát lấy từng đừng cong cơ thể, trễ vai để lộ bờ vai gầy mảnh mai, cùng bờ ngực căng tròn. Mấy tên kia đều chết lặng.
"Em lại gầy đi à?" - Lần này thì Lâm Quân cáu thật sự.
"Sao cậu lại quạu với em ấy như vậy chứ?" - Không khỏi làm mấy anh xót xa.
Đại ca Chung giơ tay định chạm má San San một cái đã bị Lâm Quân táng cho kêu thành tiếng.
"Cậu thật hung bạo!" - Chung Thế Hiển ôm lấy tay.
Tuy nhiên, chừng đó vẫn chưa đủ đè nén cơn thèm thuồng của Chung đại gia.
"Chỉ cần cậu nhượng lại San San cho tôi, tôi có thể đào tạo gián điệp miễn phí mãi mãi luôn!".
San San rúc vào người anh, như nài nỉ đừng bán cô đi. Anh thuận tay, nhấc cô đặt luôn lên đùi. Chiều cao anh thật đáng nể, ngay cả khi như vậy, anh vẫn cao hơn cô.
"Xin lỗi, bảo bối này, tôi không bán!" - Rồi không để ý đến ba người bọn họ, Lâm Quân thản nhiên cầm thực đơn đưa cho San San - "Em ăn gì, mau nói họ làm đi!".
Thái độ cưng nựng của anh đối với cô khiến chiến hữu sửng sốt. Nhớ ra rằng hồi đó có Thục Khuê, Chung đại gia yêu cầu anh ra giá là hai năm, anh bảo rằng nếu là năm năm anh sẽ bán.
"Thái tử, chẳng phải ngày xưa anh từng nói với em như vậy sao?" - Cô gái ngồi trong lòng Trương cảnh sát có ý phá phách.
Lâm Quân có chút hoảng sợ. San San lườm anh một cái. Cô biết thừa cái thiên tình sử dài và dày viết ra được thành sách của anh rồi.
"Quan trọng là bây giờ, tại sao người ngồi trong lòng anh ấy không phải là cô mà lại là tôi?!" - San San cười khẩy - "Xem cách nói chuyện của cô, chắc tôi không cần phải hỏi anh ấy điều đó nữa!".
Cảnh sát Trương kinh ngạc trước sự cay độc của cô gái đối diện. Nhìn cô yếu đuối vậy mà... đúng là không thể coi thường được. Luật sư Học im lặng nãy giờ, xem ra là người khó đoán, tâm tư thâm sâu, chỉ liếc Lâm Quân cười đểu. Chung đại ca thì nhanh chóng cho đuổi việc cô ta, không ngừng cảm thán.
"Tiểu bảo bối này, đúng là khác những cô gái kia!".
"Ai cho phép anh gọi người của tôi như thế!".
Tiêu Viễn đang ăn đậu phộng, nhồm người lên đút cho San San ăn một hạt, bị Lâm Quân trừng cho một cái.
"Em còn chưa biết lỗi sao?".
"Anh chưa biết sao em lại phải biết?" - Cô đang ám chỉ việc ban nãy.
"Chuyện này thú vị thật!" - Luật sư Học cuối cùng lên tiếng.
"Em...".
Lửa giận của Lâm Quân bùng nổ. Anh muốn nói anh không hề quen biết cô ta, nhưng vì cô cảm thấy không có lỗi nên anh tức giận.
Đồ ăn mang ra, anh lầm lì đút cho cô ăn.
"Đừng lầm lì với con gái như vậy chứ. Cậu không thích thì đưa cho tôi dùng!".
Cái liếc mắt của Lâm Quân như muốn chặt đứt đầu của Chung Thế Hiển. Chớp mắt, anh đã một mình uống gần hết chai rượu. San San biết anh không muốn nói chuyện với cô, giật lấy ly rượu trên tay anh.
"Anh đã thích uống rượu đến thế. Em sẽ tiếp rượu anh!".
Rượu đó là rượu cực mạnh.Tiêu Viễn muốn ngăn San San, chợt nhớ là Lâm Quân đang giận, anh đành nhướn mày ngồi ăn đậu phộng tiếp, để San San uống cạn mấy ly liền. Tửu lượng của cô vốn không tốt, uống được hai ly đầu óc đã quay cuồng. Ly thứ ba đã cầm không vững cái cốc trên tay nữa.
"Cậu xem, mặt mày cô ấy đều đã xây xẩm cả rồi! Không đùa được đâu!" - Cảnh sát Trương khẩn trương giùm anh.
Trái lại, anh bình thản.
"Kệ cô ấy, xem cô ấy uống được đến bao giờ!".
Vẻ mặt lạnh như băng của anh làm cô tin rằng có khi tối nay mình thật sự sẽ bị vứt bỏ ở đây thật. Như lần trước anh nói chia tay, anh cũng xa cách như vậy.
Tay Tiêu Viễn lúc này vo chặt lấy gói đậu phộng, không chịu đựng thêm được nữa.
"San San, em đừng uống nữa. Đồ ăn em còn ăn chưa hết, lát nữa nôn ra mật thì biết tính sao?".
Tiêu Viễn ngăn cô lại.
Lâm Quân ngán ngẩm, San San cái gì cũng có thể làm. Thứ nãy giờ anh mong muốn cô nói chỉ là một câu xin lỗi mà thôi.
Lúc cãi nhau, dù to dù nhỏ, đối phương luôn làm đủ thứ để có thể vừa lòng người kia. Nhưng thứ cơ bản nhất người kia cần có lẽ chỉ là một câu xin lỗi thôi.
"Em xin lỗi, xin lỗi mà. Đừng bỏ em!".
"Lâm Quân, chú thật quá đáng!" - Tiêu Viễn tức giận, gạt phăng cái cốc rượu xuống dưới sàn vỡ toang.
Tiêu Viễn chỉ muốn cướp đoạt San San về, chăm sóc tốt cho cô. Nhưng khi cô thân mật với Lâm Quân, anh lại chẳng có cảm giác gì cả. Vậy là sao?
"Em sao thế, San San?".
May mà anh chẳng để tâm lắm. Sắc mặt San San càng lúc càng không ổn.
"Cô bé không sao chứ?" - Cảnh sát Trương cũng cảm thấy lo lắng.
Đôi mắt cô dần dần nhắm lại, dần rơi vào trạng thái mất ý thức. Chung đại ca liên tục lôi người ra hỏi có phải rượu này có vấn đề không?
"San San!" - Tiêu Viễn gầm lên.
Trong lúc Lâm Quân còn đang bần thần, vỗ vỗ má cô, Tiêu Viễn đã giằng lấy cô, bế lên, rời khỏi đó.
"Mau đến bệnh viện gần đây nhất!".
Anh la lên với người tài xế. Thậm chí chẳng hiểu sao mình lại cư xử như vậy.
Có điện thoại đến.
"Ba!"
"Con làm gì mà giờ này chưa về nhà vậy hả?".
"San San uống say ở Krystal bị bất tỉnh rồi ba à. Hình như là bị ngộ độc rượu! Con đang đưa cô ấy đến bệnh viện".
Tiêu Viễn nghe bên kia có tiếng đổ vỡ.
"Ba à. Ba không sao chứ?!".
"Không sao... Tiêu Viễn khoan đưa San San đi bệnh viện đã, đưa con bé về nhà Lâm Quân đi. Đưa vào bệnh viện ngày mai báo chí sẽ đưa tin ầm ĩ mất! Con mau gọi điện cho Lâm Quân, bảo cậu ta liên hệ với bác sĩ gấp!".
Tiêu Viễn bặm môi, suy nghĩ một lát, quyết định đưa San San về nhà lão chú anh.
Emily khi nhìn thấy cảnh này không khỏi hoảng hồn. Đến bác sĩ cũng hoảng.
"Làm gì mà ra nông nỗi này?".
Tiêu Viễn liếc Lâm Quân một cái. Ba anh vốn là người thờ ơ, không hiểu sao nghe tin lập tức chạy tới.
Lâm Quân bước đến định cầm tay cô, bàn tay đã lạnh giá.
"Tôi nói cậu không phải là đồ ngốc chứ Lâm Quân. Nếu San San là của cậu, cậu còn lo ai cướp mất chứ. Cho dù con bé có phạm lỗi gì, thấy nó uống như vậy phải biết đường can ngăn chứ? Ba mẹ con bé không có ở đây, nếu có chắc họ cũng xót ruột chết mất cậu biết không hả? Một lời nói thì chết cậu hay sao?" - Tiêu Vũ Hy nắm lấy cổ áo Lâm Quân không ngừng siết chặt.
"Ba... Ba đừng như vậy. Hiện tại, San San không sao là tốt rồi..." - Tiêu Viễn can ngăn, chính anh không ngờ ba mình nổi nóng lên như vậy.
"Ba... Ba...!" - San San lấy lại được một chút ý thức.
Nước mắt không ngừng tuôn rơi. Cô đã phải chịu không ít ấm ức. Trong giấc mơ, cô đã tìm thấy ba cô, người đàn ông có nụ cười ấm áp. Cô còn nhìn thấy Khưu Dật, anh luôn miệng hỏi cô sống có tốt không?