Lời của Lương Duy Phong như đạn dược vậy, từng phát bắn vào đầu Khương Tuyết Nhu đích.
Đúng vậy.
Hoắc Anh Tuấn vốn chính là đang làm chuyện phạm pháp mà, tất cả cũng thật không phải do cô tự nguyện.
Người ta phạm pháp, bị phán án không phải là lẽ đương nhiên sao?
Tại sao cô lại do dự chứ?
Cho dù Hoắc Anh Tuấn ngồi tù, Hoắc Thị sụp đổ cũng không liên quan gì đến cô cả.
"Tuyết Nhu, anh biết bắt em nói chuyện này cho cảnh sát nghe rất khó xử, anh cũng xót lắm" Lương Duy Phong chua xót nói, "Nhưng chúng ta có thể cùng nhau đối mặt với nó, Lương Duy Phong đời này sẽ không rời bỏ em đâu"
Khương Tuyết Nhu bị anh ta nói đến nỗi cảm thấy áy náy.
Lương Duy Phong càng đối xử tốt với cô, cục ta trong lòng cô càng nặng.
5 tiếng sau.
Trực thăng dừng trên sân của nhà họ Diệp, Diệp Gia Thanh cùng Khương Hiểu Lãnh đã đợi ở đây lâu lắm rồi.
Nhất là Khương Hiểu Lãnh, chưa từng bao giờ liên lạc không được Khương Tuyết Nhu lâu như vậy, cậu bé chạy qua đó nhảy vào lòng Khương Tuyết Nhu.
"Mẹ..." Khương Hiểu Lãnh dùng sức ôm Khương Tuyết Nhu, hai mắt rưng rưng, "Con nhớ mẹ lắm"
"Hiểu Lãnh, có phải mấy ngày nay rất lo lắng cho mẹ không" Khương Tuyết Nhu đau lòng hôn lên trán cậu bé, "Mẹ không sao cả, mẹ về rồi, sau này sẽ không rời xa con nữa”
"Mẹ, con ghét ông ta" Khương Hiểu Lãnh ngẩng đầu, đôi mắt chứa đầy sự giận dỗi.
Cậu bé không thể nào quên được , Hoắc Anh Tuấn đánh ngất mẹ cậu bé, sau đó còn đem mẹ cậu biến mất trong thế giới của cậu nữa.
Mấy ngày nay khi đi đến nhà trẻ, còn nghe được một số giáo viên ngồi bàn tán về mẹ, tất cả mọi người đều nói mẹ bị Hoắc Anh Tuấn bắt đi, khẳng định là không trong trắng nữa, chú Lương Duy Phong chắc chắn sẽ ly dị với mẹ, trên đời này e rằng không còn người đàn ông nào có thể chấp nhận mẹ nữa.
Trong lòng cậu bé chứa đầy nỗi sợ.
Cậu bé chỉ mong mẹ cậu có thể có được một hạnh phúc giản đơn thôi, nhưng tất cả đều bị người cha ích kỷ Hoắc Anh Tuấn này hủy hoại hết.
Khương Tuyết Nhu nhìn thấy nỗi hận trong mắt của con, có kinh ngạc, “Hiểu Lãnh.”
Miệng cô khẽ nhúc nhích, cô có thể hận Hoắc Anh Tuấn, nhưng cô không hy vọng con cái mình hận
cha ruột của nó, dù sao đây là chuyện giữa cô và Hoắc Anh Tuấn, cô cũng không muốn trong lòng của đứa nhỏ có ám ảnh.
Chỉ là do Lương Duy Phong và Diệp Gia Thanh đang ở cạnh nên cô cũng không nói gì nhiều.
"Trở về là tốt rồi, mọi người chắc là cả ngày chưa được ăn bữa cơm ngon rồi, để tôi bảo bếp làm vài món ngon lên nhé." Diệp Gia Thanh mời họ vào trong biệt thự.
Cô lên lầu thay bộ đồ, trên bàn trang điểm trong phòng còn để lại chiếc điện thoại và đồ đạc trước kia của cô còn để lại. Cô mau chóng mở khóa điện thoại, bên trong có vô số cuộc gọi nhỡ”
Trước tiên là cô gọi cho Lâm Minh Kiều, "Tớ về rồi đây."
"Bà nội của tớ, cuối cùng cậu cũng về rồi à." Lâm Minh Kiều kích động xém chút khóc ra nước mắt, "Tớ còn nghĩ rằng cậu đã bị Hoắc Anh Tuấn làm cho mang thai mới trở về chứ"
Khương Tuyết Nhu: "..”
Xém chút nữa thì bị cái miệng thái của Lâm Minh Kiều nói trúng rồi.