**********
“Cháu không có.”
Hoắc Phong Lang lắc đầu, anh ta bàng hoàng luống cuống nhìn về phía mọi người, nhưng lại thấy cả phòng họp đều căm hận nhìn anh chằm chằm, ánh mắt kia nóng lòng như muốn ăn thịt anh ta. “Tôi không phản bội Hoắc Thị.”
Hoắc Phong Lang giải thích một lần nữa. “Đúng vậy, trước đây bố tôi có liên lạc với tôi, nhưng tôi từ chối.
Hoắc Nhã Lam run lên: “Bố anh yêu cầu anh nói cho ông ta biết về dữ liệu chip của công ty?
Hoắc Phong Lang ánh mắt khó có thể đối diện được với mẹ, khó khăn gật đầu: “Đúng vậy, ông ta nói cho con biết, ông ta là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Sở Thị, cũng dụ tôi rằng Sở Thị sẽ là của con trong tương lai, nhưng con đã không đồng ý.
Hoắc Nhã Lam suýt nữa đứng không vững.
Mặc dù từ lâu bà ta đã nhận thấy Sở Minh Khôi càng ngày càng lạnh nhạt với mình và thường xuyên không có nhà, nhưng bà ta chưa bao giờ nghĩ rằng người bên cạnh đầu ấp tay gối với mình lại đáng sợ như vậy.
Ba năm trước, bà đã đưa rất nhiều tiền cho ông ta để xoay sở cho Sở thị, sau này mới biết mình bị lừa, bà cũng đã từng oán trách ông ta, chưa kể trong mấy chục năm qua bà đã hết lần này tới lần khác giúp đỡ Sở thị, nhưng bà không ngờ lão trượng phu của mình lại dã tâm như vậy, đương nhiên làm người ai cũng có tham vọng, nhưng không thể vượt quá ranh giới cuối cùng của lương tri.
Bà rốt cuộc đã từng yêu loại đàn ông như thế nào? . Đọc truyện hay, truy cập ngay ~ TrumTru yen.or g ~
Sự tao nhã, tài tử trước đây của Sở Minh Khôi chỉ là giả sao? Ông ta đã giấu sâu đến mức nào? “Chị, chị rốt cuộc đã thích điều gì ở hắn ta?”
Hoắc Văn tức giận chửi ầm lên. “Chỉ vì một người đàn ông như vậy, trước đây chị không nên ly hôn với Lục Minh Anh, chị đúng là dẫn sói vào nhà. Đều là đích thân chị đã ủng hộ Sở Thị đứng dậy và để cho con trai của Sở Minh Khôi ăn cắp hết dữ liệu của con chip
Hoặc Nhã Lam sắc mặt tái nhợt, không nói được lời nào.
Bà đã từng là người đáng tự hào nhất của nhà họ Hoắc, nhưng bây giờ bà lại tiêu diệt Hoắc Thị, đúng là ngu ngốc, dại dột không có thuốc nào cứu chữa được, lại đem lòng yêu một người đàn ông tồi tệ như vậy.
Bà ta đúng là có mắt như mù. “Dì, để cháu nói lại một lần nữa, cháu không có làm
Hoặc Phong Lăng nghiến răng nghiến lợi. "Cháu không làm?
Hoặc Văn chua xót nhìn anh chăm chăm “Hoắc Phong Lang, anh là cháu trai của tôi, tôi không muốn nghi ngờ anh, nhưng tôi không tin anh vô tội, cho tới bây giờ, anh rất không cam lòng khi ở dưới chướng Hoắc Anh Tuấn, bố của anh là người có đông lớn của tập đoàn Sở Thị, như vậy miếng bánh lớn nhất lẽ nào anh không muốn động đến sao? Sở Thị sớm muộn cũng là của anh!” “Đúng vậy, Hoắc Phong Lang, đừng coi chúng ta là đồ ngốc. Ở Hoắc thị, anh chỉ là tổng giám đốc bị Hoắc Anh Tuấn chèn ép. Ở Sở Thị, anh lại là con trai duy nhất của Sở Minh Khôi. Anh có động cơ, Hoắc Anh Tuấn gần đây không có ở công ty, là tổng giám đốc, anh xử lý mọi công việc công khai của Hoắc Thị, anh cũng ra vào phòng thực nghiệm, ngoại trừ anh ra thì sẽ không có ai khác." “Đừng nói lung tung, gọi cảnh sát
Cổ đông càng ngày càng căm hận Hoắc Phong Lang. Thậm chí, một số người còn bước tới để xô đẩy anh.
Ngay cả tổng giám đốc Hàn cũng đứng lên nói: "Hoắc Phong Lang, tôi đã nghi ngờ anh từ rất lâu rồi. Mấy ngày nay anh luôn nhiệt tâm với các hợp đồng của con chíp Tử Kim, đồng thời rất nhiều sự việc chúng ta không được phép xen vào.Anh luôn miệng nói rằng tự bản thân mình làm, còn căn dặn chúng tôi luôn để tâm sát đến các cấp dưới tránh để rò rỉ dữ liệu của công ty. Thực tế, anh chính là kẻ vừa ăn cắp vừa la làng. “Tổng giám đốc Hàn, lời anh nói là thật sao?”
Đôi mắt sắc bén của Hoắc Anh Tuấn đảo qua. "Hoặc tổng, là thật Tổng giám đốc Hàn tức giận nói: “Mấy ngày nay Hoắc Phong Lang rất ít cho phép chúng tôi can thiệp vào chuyện của chip. Anh ấy còn nói, nếu anh không ở đây, mọi chuyện ở Hoặc Thị đều do anh ta phụ trách."
Sắc mặt của Hoắc Phong Lang thay đổi rõ rệt, vừa định mở miệng nói thì một cái tát giảng mạnh vào mặt. Anh ta nghiêng đầu, nhìn vẻ mặt tức giận của Hoắc Chân, trong lòng chua xót. “Hoặc Phong Lang, anh là tội đồ của nhà họ Hoắc
Hoắc Chân run rẩy chỉ vào anh ta. “Anh cũng giống như bố anh, rắp tâm hại người. Nếu như anh còn chút lương tri, thì ngay lập tức hãy công khai chuyện này ra!" “Cháu không làm thì công khai thế nào?”