Trên lầu.
Hoắc Phong Lang ngồi rất lâu.
Lời của Sở Minh Khôi nói quả thật khiến anh ta chịu đả kích rất lớn. Anh ta có chút lay động, nhưng nếu như anh ta giúp Sở Minh Khôi, Hoắc Nhã Lam nhất định sẽ vô cùng khổ sở, thậm chí ông nội bà nội cũng sẽ rất thất vọng về mình.
Mặc dù anh ta cũng thường xuyên cảm thấy bọn họ đối với mình không công bằng, cũng không có phẫn nộ, nhưng có lúc không thừa nhận cũng không được Hoắc Anh Tuấn so với mình có bản lĩnh hơn.
Nhưng, anh ta cũng không muốn vĩnh viễn khuất phục dưới Hoắc Anh Tuấn.
Anh ta ở trong mắt Hoắc Anh Tuấn là một người muốn đày đi liền đầy đi đó, muốn anh ta cút liền có thể cút.
Đang đau khổ mâu thuẫn nhau, Hiểu Khê đột nhiên gọi điện thoại cho anh ta. "Bố ơi, bố làm sao vẫn chưa tới đón con, rất nhiều bạn nhỏ đều được đón về rồi."
Anh ta đột nhiên tỉnh, lúc này mới phát hiện đã năm giờ rồi: "Được rồi, bố lập tức tới ngay"
Trên đường, anh ta lại nhận được một cuộc điện thoại của bà cụ nhà họ Sở.
Đến nhà trẻ đã năm rưỡi rồi, Hiểu Khuê chu cái miệng nhỏ rồi lên xe của anh ta. "Chú, mẹ vẫn không liên lạc với cháu, bố cặn bã rất cuộc mang mẹ đi tới nơi nào rồi? Chẳng lẽ, cháu vĩnh viễn không thấy được mẹ, cháu rất nhớ mẹ." Vừa nói xong Hiểu
Khuê liền muốn khóc. "Sẽ không đâu, Hoắc Anh Tuấn nhất định là mang mẹ cháu sống ở đâu đó thế giới có hai người." Hoắc Phong Lang không nhịn được suy nghĩ rồi nói: "Có thể sau sau lần này trở về, không chừng mẹ cháu lại cho sinh cho cháu thêm hai đứa em trai với em gái." "Không thể nào đi." Hiểu Khê vừa nghe cũng sợ choáng váng: "Mẹ cháu với chú Lương đã kết hôn rồi, nếu như mẹ với bố cặn bã lại đẻ. Không tốt lắm."
Hoắc Phong Lang ho nhẹ một tiếng, cái này đương nhiên không tốt rồi, bất quá Hoắc Anh Tuấn bệnh thần kinh kia chưa chắc không làm chuyện này. "Tóm lại cháu yên tâm đi, Hoắc Anh Tuấn yêu mẹ cháu, sẽ không làm hại mẹ cháu."
Hoắc Phong Lang càng nghe lại càng không thoải mái. Ngược lại không phải giận Hiểu Khuê mà là nhà họ Sở.
Mặc dù Hiểu Khuê không phải con ruột của anh ta, nhưng cũng là cháu gái anh ta, hơn nữa Hiểu Khuê thông minh lanh lợi lại vừa đáng yêu, anh ta rất thích con bé, ghe thấy bà nội mình đối xử với Hiểu Khuê như vậy, anh ta trong lòng nguội lạnh.
Đồng thời, lời của Hiểu Khuê nói cũng giống như một chậu nước lạnh đổ xuống.