Sở Minh Khanh mỉm cười đầy ẩn ý: "Nghe nói Thẩm Triệt Minh sắp chế tạo thành công con chip Tử Kim rồi.”
Con người của Hoắc Phong Lang khẽ co lại, thầm thở dài: Quả nhiên... Sở Văn Khiêm đã từng nhắc đến chuyện này với anh ta vài lần, nhưng anh ta không ngờ rằng lần này Sở Minh
Khanh lại tự mình ra mặt, thế thì Sở Minh Khôi cũng
Ánh mắt anh ta vô cùng phức tạp, từ trước đến nay, ở trong lòng anh ta, Sở Minh Khôi vẫn luôn là một người nghệ sĩ thanh nhã không hỏi thế sự, chỉ mải mê theo đuổi nghệ thuật, cho dù là việc căn bệnh tâm thần của Hoắc Anh Tuấn bị tiết lộ ra bên ngoài vào ba năm trước, anh ta cũng chỉ cho rằng Sở Minh Khôi là bị nhà họ Sở ép buộc.
Nhưng bây giờ xem ra người bố này của anh ta không quá đơn giản. “Chú hai, lúc trước cháu đã từng nói với Văn Khiêm rồi, Hoắc Anh Tuấn trên cơ bản sẽ không để cháu nhúng tay vào việc của phòng thí nghiệm. Hoắc Phong Lang thấp giọng giải thích. “Lúc trước là lúc trước." Sở Văn Khiêm cười nói: “Bây giờ đã khác rồi, Hoắc Anh Tuấn đang không ở trong nước, một khi sản phẩm được công bố thì sẽ phải tiến hành tuyên truyền. Anh là giám đốc của tập đoàn Hoắc thị, tất cả những thủ tục đều phải được anh ký tên, tùy tiện thông qua một con đường nào đó để thu thập về thông tin của con chip hẳn là một việc rất đơn giản.
Hoắc Phong Lang bưng chén trà, cúi đầu nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nhân tiện che đậy ánh sáng nơi đáy mắt.
Thật lòng mà nói, anh ta rất thất vọng với nhà họ Sở.
Chưa nói đến việc mấy năm nay nhà họ Sở vẫn luôn cô lập anh ta như người ngoài, nhà họ Sở lại còn lòng tham không đáy, là gia tộc lớn thứ hai Nguyệt Hàn lại không muốn dựa vào bản lĩnh của mình để phát triển sản phẩm công ty mà tìm mọi cách để chiếm đoạt những sản phẩm mà người khác bỏ công bỏ sức, vất vả nghiên cứu chế tạo ra. Hành vi này thật sự rất đáng xấu hổ.
Đương nhiên, anh ta cũng thừa nhận mình cũng chẳng phải là người cao thượng gì, anh ta cũng đã từng vì vị trí ở tập đoàn Hoắc thị mà sử dụng những thủ đoạn dơ bẩn, nhưng ít ra anh ta vẫn có điểm mấu chốt của chính mình.
Thấy anh ta chậm chạp không nói lời nào, Sở Minh Khanh nhẹ giọng nói: “Phong Lang, tuy cháu họ Hoắc nhưng ba cháu lại mang họ Sở, cháu cũng là người nhà họ Sở, đây cũng chỉ là một vấn đề về dòng họ mà thôi. Nói cho cùng thì nhà họ Hoắc cũng chỉ là nhà ngoại, hơn nữa, cháu thử ngẫm nghĩ lại mà xem nhà họ Hoắc mấy năm nay đã đối xử với cháu như thế nào. Đều là con trai của Hoắc Nhã Lam nhưng Hoắc Anh Tuấn lại nằm trong tay tất cả mọi thứ. Tuy bây giờ cháu là tổng giám đốc của tập đoàn Hoắc thị nhưng cháu cũng chỉ quản lý một chi nhánh không mang lại quá nhiều lợi nhuận của Hoắc thị, cháu cam tâm sao? Cháu cứ muốn sống hồ đồ như vậy cả đời sao? Bây giờ đã xuất hiện một cơ hội xoay người trước mắt cháu rồi đấy. "Bố... Hoắc Phong Lang không thể không đưa mắt nhìn về phía Sở Minh Khôi. Dù Sở Minh Khanh có nói hay thế nào đi chăng nữa thì anh ta cũng sẽ không nghe, dù sao nhà họ Sở rất thích bánh vẽ.
Sở Minh Khôi hơi ngả người về đằng sau, ánh mắt sâu thẳm: “A Lang, có chuyện này bố vẫn chưa nói với con, bố có 60% cổ phần tập đoàn Sở thị”
Hoắc Phong Lang sửng sốt, anh ta thật không ngờ rằng người bố này của mình lại giấu kỹ đến như vậy. 60% cổ phần, giá trị con người lớn đến bao nhiêu, thế mà lại chẳng có bất kỳ ai biết chuyện này.
Nếu tương lai nhà họ Sở có thể trở thành gia tộc đứng đầu Nguyệt Hàn thì Hoắc Anh Tuấn sẽ bị anh ta đạp dưới lòng bàn chân.
Sở Minh Khôi nhìn chăm chăm anh ta, giọng điệu nhẹ nhàng: “A Lang, bố biết bây giờ con đang rất kinh ngạc, nhưng làm con trai cả của nhà họ Sở, có một số chuyện bố phải chịu đựng. Nếu không phải bố chịu đựng, nhà họ Sở không có hôm nay. Là một cái nam tử hán đại trượng phu, ai mà không muốn tự tạo dựng sự nghiệp, tạo nên thành tựu của riêng mình chứ. Dù mẹ con có lợi hại thì nhà họ Hoặc cũng là sự nghiệp của riêng bà ấy, bố vĩnh viễn cũng không thể hòa nhập vào được. Hơn nữa, nhà họ Hoặc trước giờ vẫn luôn khinh thường bố, mỗi lần bố thấy con bị Hoắc Anh Tuấn chèn ép như vậy, trong lòng bố cảm thấy rất hụt hằng, đợi đến khi con vượt qua được rào cản này, tất cả những thứ trong tay bố đều thuộc về con.
Thân hình Hoắc Phong Lang chấn động, thật lâu sau mới phức tạp nói: "Bố, bố để con suy nghĩ một chút.