Chỉ là lúc ra tới cửa, quản gia cầm một ít thuốc và một cốc nước tới. "Uống đi." Hoắc Anh Tuấn đưa thuốc cho cô. "Đây là cái gì?" Trong lòng Khương Tuyết Nhu run lên không dám uống bậy. "Thuốc tránh thai." Đôi mắt Hoắc Anh Tuấn nặng nề giải thích: "Tuy rằng tối qua anh chạm vào em nhưng tối hôm trước em tới thành phố Thanh Đồng, có lẽ em đã xảy ra quan hệ với Lương Duy Phong cho nên để phòng ngừa, anh không thể để em mang thai con của Lương Duy Phong được."
Khương Tuyết Nhu không nói gì, cô vốn dĩ chưa làm gì với Lương Duy Phong cả, nhưng mà ít nhất thuốc tránh thai có thể tránh được việc mang thai tối qua.
Cô không chút do dự mà uống.
Sau khi uống xong cô rơi vào trầm ngâm.
Mấy ngày nay là ngày cô dễ mang thai nhất, cô phải nghĩ cách để tránh.
Buổi tối, sau khi tắm xong cô lấy đồ vật nhọn cửa vào chân sau của mình, sau đó bôi máu tươi vào quần lót. Làm xong hết tất cả rồi ra ngoài, cô nói với Hoắc Anh Tuấn: "Có băng vệ sinh không, tôi tới tháng rồi." "Trùng hợp như thế à?" Hoắc Anh Tuấn nhíu mi đương nhiên anh vốn không tin: "Em cố ý lấy cớ không muốn mang thai chứ gì." "Tôi không lừa anh, không tin thì anh tự mình kiểm tra đi."
Khương Tuyết Nhu vừa nói xong đã bị anh đẩy ngã trên giường.
Hoắc Anh Tuấn kiểm tra một lúc phát hiện ra cô chảy máu thật.
Giữa lông mày anh nhíu lại âm u nhưng rất nhanh thư thái trở lại. Nếu như anh giữ cô lại một tháng, tới tháng là điều sớm muộn thôi, tới sớm hay tới muộn cũng như nhau. "Anh sai người chuẩn bị băng vệ sinh cho em.
Anh rất nhanh đã sai người làm mang băng vệ sinh tới. Khương Tuyết Nhu sau khi lót vào đã bị anh ta đưa lên giường trên tầng
Cả đêm cô bị anh ôm trong ngực.
Hôm sau anh hôn cô tỉnh, mỗi ngày đều như thế.
Nhưng Khương Tuyết Nhu vẫn rất cẩn thận dè dặt, mỗi ngày đều bồi máu vào băng vệ sinh, sợ rằng người hầu dọn rác sẽ phát hiện điều kì lạ.
Tới khi qua bảy ngày.
Hoắc Anh Tuấn cầm một bộ Bikini tới: "Cục cưng, kinh nguyệt của em hết rồi, hôm nay anh đưa em tới bờ biển bơi nhé.
Khương Tuyết Nhu nhìn bộ Bikini màu hồng nhạt kia, rất đẹp nhưng cũng rất gợi cảm.
Nhưng sau khi mặc vào, Hoắc Anh Tuấn nhất định sẽ nhìn thấy vết thương sau chân của cô, cô có linh cảm rằng đêm nay Hoắc Anh Tuấn nhất định sẽ chạm vào mình, cô phải nhanh chóng giấu vết thương kia đi nếu không anh sẽ nghi ngờ. "không đi, tôi không thích bơi. Cô quay mặt sang một bên: "Muốn đi thì anh tự đi đi." “Em không bơi thì một mình tôi bơi còn có ý nghĩa gì nữa chứ. Hoặc Anh Tuấn ôm cô đặt trên đùi.
Khương Tuyết Nhu thuận theo sự ép buộc của anh ta, dù sao mấy ngày nay cho dù cô có phản kháng như thế nào, cũng không bằng nửa sức lực của anh, dần dần cũng không thèm lãng phí sức lực nữa. “Được rồi, anh đưa em tới bờ biển đi dạo vậy. Anh nhẹ nhàng nói.
Đầu óc Khương Tuyết Nhu rất nhanh quay quay, một lát sau gật đầu: "Được, nhưng tôi muốn lên tầng thay váy dài.