“Hoắc... Hoắc Anh Tuấn, anh đã nói sẽ không làm tổn thương tôi nữa, chẳng lẽ anh muốn nuốt lời.”
Cô vội vàng nói: “Nhưng dù sao, lời hứa của anh đối với tôi đều không làm được dù chỉ một cái." Dáng vẻ tức giận của Hoắc Anh Tuấn đột nhiên cứng đờ, giống như bị người khác điểm huyệt.
Anh cụp mắt, người phụ nữ nhìn chằm chằm vào anh một cách chế giễu. “Anh... Không nuốt lời. Ba giây sau, anh đứng thẳng dậy, trong lòng tràn ngập đau đớn và chua xót: “Nhưng mà... Tuyết Nhu, đừng chọc tức anh, anh xem em là người phụ nữ duy nhất của mình. Dù anh đã từng qua lại với Nhạc Hạ Thu, nhưng trừ em ra, đời này anh chưa từng chạm vào bất kỳ người phụ nữ nào khác."
Khương Tuyết Nhu sửng sốt, sau đó chế nhạo nói: "Đừng coi tôi là đồ ngốc mà lừa gạt. Anh đã hẹn hò với Nhạc Hạ Thu hơn mười năm rồi, ba năm nay anh có thể không chạm vào cô ta, nhưng trước kia hai người đã qua lại rất lâu, tôi không tin "Trước kia anh cảm thấy cô ta còn nhỏ tuổi, sau đó lại bận... kiểm soát tập đoàn Hoắc thị, vốn dĩ không quan tâm đến chuyện này, sau đó cô ta lại mất tích khi du học ở nước Miền. Từ đầu đến cuối, anh chỉ có em. Sau khi Hoặc Anh Tuấn nói xong, có đôi khi chính mình cũng cảm thấy thật sự thần kỳ.
Thật ra, vẫn có một số điều anh không nói, đó là khi đối mặt với Nhạc Hạ Thu, anh không có loại cảm giác tình cảm mãnh liệt như khi đối mặt với cô.
Lúc trước anh không hiểu, nhưng bây giờ lại mơ hồ hiểu được.
Anh vẫn bảo vệ Nhạc Hạ Thu một cách liều lĩnh có lẽ đó không phải là tình yêu, anh coi Nhạc Hạ Thu như người thân của mình, anh cũng đã từng coi Nhạc Hạ Thu là tia sáng duy nhất trong bóng đêm.
Anh tin tưởng Nhạc Hạ Thu thiện lương và tốt đẹp, nhưng lại quên mất lòng người sẽ thay đổi.
Mãi cho đến khi gặp Khương Tuyết Nhu, anh mới hiểu thế nào là tình yêu khắc cốt ghi tâm, là khi ở bên cô sẽ vô cùng thoải mái, ngọt ngào và hạnh phúc.
Nếu không gặp cô thì sẽ rất nhớ, sẽ nghĩ rằng món ăn cô nấu là ngon nhất trên thế giới.
Dù cô có dáng vẻ như thế nào, anh vẫn cảm thấy cô là xinh đẹp nhất. "Đem quần áo ở đây mặc vào, anh đi làm bữa sáng cho em."
Hoắc Anh Tuấn xoay người đi ra ngoài cửa
Khương Tuyết Nhu nằm trên giường thất thần một lát, sau đó mới chậm rãi đứng dậy đi tắm rửa. Cho đến khi nước nóng phun lên người, cô vẫn không thể tin nổi.
Lần đầu tiên của Hoắc Anh Tuấn là cho cô?
Có chút không thể tin được. Sau khi tắm xong, cô mặc một chiếc quần jean mới và ảo phông trắng, mặc dù không phải là kiểu dáng xa xỉ, nhưng mặc lên rất thoải mái, chẳng qua là không thể che dấu hôn trên cổ và xương quai xanh. Cô suy nghĩ một lúc, dù sao cô cũng không biết ai ở trên đảo, cũng không quan tâm lắm.
Việc cấp bách nhất bây giờ là cô phải tìm biện pháp để xem mình đang ở đâu, sau đó liên lạc với người bên ngoài. Cô không có mặt mũi nào để liên lạc với Lương Duy Phong, chỉ có thể liên lạc với Lục Lực Dương và Lương Vũ.
Sau khi bước ra khỏi phòng, một người giúp việc da đen bước tới, cô hỏi mượn điện thoại di động của cô ấy, sau đó phát hiện không cùng ngôn ngữ, thậm chí đối phương cũng không thể nói tiếng Anh, không còn cách nào khác cô đành phải ra dấu bằng cử chỉ ТrцуeлAРР.cом trang web cập n*hật nhanh nhất
Cuối cùng cô ấy cũng lấy điện thoại di động từ trong túi ra, Khương Tuyết Nhu ngẩn người, thế mà vẫn còn người sử dụng loại điện thoại lỗi thời này, hơn nữa trên điện thoại còn có mấy dòng chữ cô chưa từng thấy qua, cô xem cái gì cũng không hiểu, huống chi là một cái máy hoàn toàn không tải được các app xã giao thường dùng.
Sau đó, cô hỏi vài người giúp việc khác cũng vẫn như thế.
Cuối cùng thì cô cũng tuyệt vọng, đây rốt cuộc là nơi quỷ quái gì vậy?
Sau khi bước xuống cầu thang một cách thất vọng, Hoắc Anh Tuấn đeo tạp dề bưng bữa sáng bước ra khỏi phòng bếp.
Cô nhìn lướt qua, trên bàn có trứng luộc, sữa, bánh mì sandwich, salad rau quả và nhiều loại trái cây tươi. "Trước kia em dùng kỹ năng nấu ăn để bắt lấy dạ dày anh, cũng bắt được trái tim của anh, sau này anh cũng dùng kỹ năng nấu ăn để chuộc lại trái tim của em một lần nữa." Hoắc Anh Tuấn cởi tạp dề đặt sang một bên, hôm nay anh mặc chiếc áo phông trắng gần giống màu áo của cô, thân dưới cũng là quần bò, mái tóc lười biếng rũ xuống trán, trông anh giống như một thiếu niên mới lớn, khí thế sắc bén trên người cũng đã thu liễm hết thảy.
Khương Tuyết Nhu không nói gì, anh đây hẳn là đang mặc quần áo đôi với chính mình.
Nếu không phải cô không có quần áo để mặc, cô sẽ trực tiếp cởi bỏ toàn bộ.