Máu trong người anh như muốn bạo phát, anh liều mạng khống chế, sợ mình lại phát bệnh như trước, anh phát bệnh có thể sẽ làm tổn thương cô.
Khương Tuyết Nhu không thể mở miệng vì vậy cô chỉ có thể mở to mắt cầu xin nhìn anh, đôi mắt ầng ậng nước.
Nếu tối nay cô ở cùng với Hoắc Anh Tuấn, cô sẽ hận anh cả đời, bởi vì anh làm cô cống một vết nhơ không đứng đản, cả đời này cô sẽ không thể đối mặt với Lương Duy Phong.
“Đừng khóc” Hoắc Anh Tuấn cúi đầu nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, trong lòng anh cũng rất đau nhưng anh chỉ muốn cô nhớ rằng ngày này thuộc về anh và cô, không phải của cô và Lương Duy Phong.
“Hoäc Anh Tuấn, nếu anh làm như vậy, tôi sẽ vĩnh viễn hận anh, vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh” Khương Tuyết Nhu đau khổ nói ra từng chữ.
“Hận anh rất tốt, ít nhất em sẽ luôn nhớ tới anh, cả đời này sẽ nhớ tới anh, đời đời kiếp kiếp đều nhớ rõ anh.”
Hoäc Anh Tuấn cởi cà vạt, trói chặt hai tay không yên phận của cô.
Nhìn thấy dáng vẻ cô bàng hoàng thất thố khóc lớn, trái tim anh như vỡ ra vì đau lòng.
Nhưng anh có thể làm gì được? Anh thầm nghĩ muốn cô mang thai đứa con của chính anh để cô có thể rời bỏ Lương Duy Phong, quay lại với anh một lần nữa.
“Tuyết Nhu, anh xin lỗi, anh yêu em”
Suốt đêm anh không ngừng nỉ non bên tai cô, cho đến khi đôi mắt cô dần trở nên trống rỗng và tuyệt vọng, cuối cùng trong mắt cô chỉ còn lại sự hận thù vô tận.
Mãi đến khi cô mệt mỏi gối đầu ngủ thiếp đi, Hoắc Anh Tuấn mới lấy ra một chiếc máy quay phim nhỏ trong phòng đối diện giường lớn, anh cắt một đoạn video từ trong đó gửi cho Lương Duy Phong Tin tưởng không người đàn ông nào chịu được đêm tân hôn của bản thân mình, vợ mình lại ngủ với người đàn ông khác.
Lương Duy Phong chỉ cần anh xem đoạn video này, tôi không tin anh có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, chấp nhận Khương Tuyết Nhu.
Anh thừa nhận rằng mình rất đê tiện nhưng nếu anh không đê tiện, anh sẽ vĩnh viễn mất đi cô.
Anh không muốn, không muốn điều đó xảy ra.
Bốn giờ sáng.
Thành phố Thanh Đồng.
Lương Duy Phong vẫn chưa ngủ, anh ta giống như một tác phẩm điêu khắc đang đứng trên ban công, đôi mắt đỏ tươi, chiếc gạt tàn thuốc bên cạnh đầy tàn thuốc.