“Mẹ ơi, đây là Hoắc Anh Tuấn, thật là đẹp trai quá, người thật còn đẹp trai hơn so với ảnh chụp trên mạng đó.”
“Tôi vốn cho rằng anh Duy Phong cũng đã đẹp trai rồi, nhưng khi so sánh với Hoắc Anh Tuấn thì Hoắc Anh Tuấn vẫn đẹp trai hơn”
“Con nhóc chết tiệt nhà cô, im miệng lại cho tôi”
Một đám các cô gái trẻ líu ríu thảo luận, gương mặt tuấn tú của Lương Duy Phong không kiềm chế được mà trầm xuống.
Anh ta theo bản năng chắn ở trước người Khương Tuyết Nhu.
Hoắc Anh Tuấn liếc một cái đã tìm thấy Khương Tuyết Nhu trong đám người, cô quá bắt mắt, trên người cô mặc sườn xám màu đỏ, làn da trắng hơn tuyết, xinh đẹp đến rung động lòng người.
Đó là người phụ nữ của anh.
Mà giờ phút này Lương Duy Phong lại đang nắm tay cô, cô giống như một cô gái nhỏ trốn phía sau Lương Duy Phong.
Một luồng khí lạnh như băng ngùn ngụt bốc lên.
Hoäc Anh Tuấn bước nhanh về phía hai người.
Gương mặt âm u của anh tràn đầy sương lạnh, không một ai cho rằng anh tới đây để chúc mừng.
“Cậu Hoäc, nếu như anh tới đây là để chúc phúc thì tôi rất hoan nghênh anh, nhưng nếu như anh tới để phá hỏng hôn lễ tôi chỉ có thể nói cho anh biết, anh tới muộn rồi, hôm nay Tuyết Nhu đã là vợ của tôi rồi”
Lương Duy Phong trịnh trọng nhìn Hoắc Anh Tuấn: “Xin anh đừng nên tới làm phiền bà xã của tôi nữa”
“Bà xã?”
Hoäc Anh Tuấn cười rộ lên, tuy cười nhưng lại thê lương, đau khổ tới vậy.
Đã từng, cô ấy đã từng là bà xã của anh mà.
Là đích thân anh cho người ép buộc cô ấy, ép buộc cô ấy kí lên thỏa thuận ly hôn.
Nếu như trên đời có cỗ máy thời gian và thuốc hối hận thì tốt biết bao.
Anh rất muốn trở về để đấm cho mình của trước kia một cái, anh rốt cuộc vì Nhạc Hạ Thu mà bỏ lỡ một người phụ nữ như thế nào đây.
Cho nên hôm nay mới đau khổ tột cùng.
“Chỉ là hôn lễ mà thôi, các người đã đi lấy chứng nhận chưa?” Anh cười nhạt.
Lương Duy Phong không thay đổi sắc mặt mà nhìn anh: “Lấy rồi, chiều ngày hôm qua bọn tôi đã đi lấy chứng nhận, Hoắc Anh Tuấn tôi không giống anh, nếu như tôi muốn kết hôn với một người phụ nữ, tôi sẽ đi lấy chứng nhận với cô ấy, đồng thời cũng sẽ cho cô ấy một hôn lễ”
Tia sáng cuối cùng nơi đáy mắt Hoắc Anh Tuấn hoàn toàn lụi tắt.
Trong cổ họng dường như có thứ gì đó không chịu nổi mà trào lên, cả người suýt nữa thì không đứng vững.
Anh không nghĩ tới chỉ mới có mấy ngày, cô và người đàn ông khác đã đi lấy chứng nhận kết hôn, ngay cả hôn lễ cũng làm rồi.
Anh nhìn thoáng qua hiện trường hôn lễ có Diệp Gia Thanh, Hiểu Khuê, Hoäc Phong Lang, tất cả mọi người đều biết rõ chỉ có mình anh bị lừa gạt không biết gì.
“Hoäc Anh Tuấn, anh đi đi” Khương Tuyết Nhu thấy gương mặt tuấn tú của Hoäc Anh Tuấn đã trắng bệch, hơi hơi nhíu mày: “Lúc đó anh và tôi đã nói rất rõ ràng rồi, cũng đã kết thúc từ lâu rồi”
“Đã kết thúc từ lâu?” Hoắc Anh Tuấn cúi đầu cười cười, cười đến mức trong mắt cũng rịn ra ánh nước: “Chúng ta mới kết thúc có vài ngày, đã đến nửa tháng chưa, nửa tháng trước em vẫn còn nằm trên giường của anh”
Giọng nói của anh rất lớn, các khách khứa đều xì xào, ánh mắt nhìn Khương Tuyết Nhu tràn đầy khinh thường.
Ông Lương, bà Lương cũng tức giận tới mặt mũi đỏ bừng nhưng lại không thể làm gì, dù sao đây cũng là người mà con trai thích.
Cơn tức giận dưới đáy mắt Khương Tuyết Nhu bắt đầu bùng lên: “Đúng vậy, lúc trước tôi đã từng qua lại với anh, trong thời gian tôi và anh qua lại với nhau, tôi chưa từng làm chuyện gì có lỗi với anh cả, tôi với Duy Phong ở cùng một chỗ cũng là sau khi đã cắt đứt sạch sẽ với anh”
“Hoắc Anh Tuấn, anh không cần phải châm ngòi ly gián” Lương duy Phong ôm vai Khương Tuyết Nhu con ngươi sâu thẩm: “Chuyện của anh và Tuyết Nhu tôi đã sớm biết rõ ràng rồi. Tất nhiên tôi cũng phải cảm ơn anh, nếu như anh không làm những chuyện kia thì Tuyết Nhu cũng sẽ không chấp nhận tôi nhanh như vậy”
Hoäc Anh Tuấn lại bị đâm một nhát thật mạnh.
Ý là bởi vì anh giúp đỡ Nhạc Hạ Thu nên đã làm tổn thương cô cho nên cô hoàn toàn mất hết hi vọng với anh, cũng nhận ra Lương Duy Phong tốt hơn anh?