Khương Tuyết Nhu mặt lộ kinh ngạc.
Cô không nghĩ tới Hoắc Anh Tuấn cao cao tại thượng lại sẽ nói lên phương thức bồi thường như vậy.
Ở trong mắt anh, Lục Thiên Bảo chỉ là một hộ vệ, dùng ngón tay anh đi bồi thường, con người của anh trước kia đi đâu rồi.
Hoắc Anh Tuấn thấy cô không nói, trong tròng mắt đen hẹp dài thoáng qua một cái quyết tâm: " Chỉ cần em có thể tha thứ cho anh, anh nguyện ý đem ngón tay mình bồi thường cho cậu ấy, em để cho cậu ấy tự mình tới chém cũng được."
Anh đưa ngón tay mìn ra h, ánh mắt sáng quắc nhìn cô. Không phải là một ngón tay sao, không có nó anh sau này vẫn có thể ôm cô, hôn cô.
Nỗi đau mất đi ngón tay tuyệt đối không thể so với việc cô chán ghét mình, né tránh mình được.
Khương Tuyết Nhu liếc nhìn ngón tay anh một cái, trước kia cô cũng biết ngón tay anh rất thon dài sạch sẽ, cô chưa thấy qua tay của bất kỳ người đàn ông có ngón tay nhìn đẹp giống như ngón tay anh vậy.
Không cần." Cô quay mặt đi, nhàn nhạt mở miệng: " Chặt ngón tay anh có ích lợi gì, Lục Thiên Bảo lại không thể nhận được ngón tay mới."
Trên dung nhan anh tuấn của Hoắc Anh Tuấn lộ ra một nụ cười, ngay cả đáy mắt cũng giống như là phát ra ánh sao:" Tuyết Nhu, em có phải đau lòng vì anh hay không, không chịu được việc anh chặt đi ngón tay mình." " Anh suy nghĩ nhiều." Khương Tuyết Nhu lập tức lên tiếng chối: " Tôi vẫn không muốn tha thứ cho anh, cũng không muốn cùng anh hợp lại, Hoắc Anh Tuấn, anh còn không có hiểu rõ sao, cùng anh ở chung một chỗ quá cực khổ, tôi cho tới bây giờ cũng chưa có qua một ngày có cuộc sống an dật, huống chi, anh ngay cả đứa trẻ của mình cũng có thể làm tổn thương, loại đàn ông giống như anh này, tôi vẫn không thể nào cùng anh tái hợp"
Cô nói xong đứng dậy.
Hoắc Anh Tuấn mặt trắng nhợt, theo bản năng bắt cánh tay cô: " Em muốn đi nơi nào?" * Rất hiển nhiên, anh không muốn đi, vậy tôi đi. Khương Tuyết Nhu sắc mặt bình tĩnh nói.
Hoắc Anh Tuấn cổ họng chỗ đau giật giật, anh nằm tay cô hơi dùng sức, cứ như vậy ước chừng nhìn chòng chọc vào cô nửa giây, đáy mắt anh phủ đầy áy náy thay vào đó là âm trầm sâu không thấy đáy. * Tuyết Nhu, em vẫn chưa rõ sao, đời này, em nếu trêu chọc tới anh, cũng đừng nghĩ rời đi. " Hoắc Anh Tuấn, anh nằm mơ. Khương Tuyết Nhu cuối đầu, một đôi mắt xinh đẹp tràn đầy tức giận. Hoắc Anh Tuấn lại cười, cô hận cũng được, tức giận cũng được, chỉ cần từ nay về sau có thể thấy gương mặt này của cô, anh liền thỏa mãn Đến nổi những thứ khác, không quan trọng, cuộc đời còn lại từ nay về sau, anh sớm muộn gì cũng có thể khiến cô mềm lòng.
Nhưng, giờ phút này nếu như anh buông tay, hai người liền nữa không dây dưa rễ má nữa. " Tuyết Nhu, em không nên trở lại tìm anh báo thù.
Hoắc Anh Tuấn nhìn chằm chằm cô: " Nếu như anh cùng Nhạc Hạ Thu kết hôn rồi, em chuyện gì cũng không có, nhưng mà em hết lần này tới lần khác để cho anh yêu em sâu đậm, em nói, Hoắc Anh Tuấn anh đối với người đàn bà đã yêu sâu đậm sẽ buông tay sao." "Làm sao, lần này lại muốn dùng gì uy hiếp tôi." Khương Tuyết Nhu châm chọc: " Bất quá xin lỗi, bố tôi khỏi bệnh rồi, Diệp thị giờ với tôi cũng không quan hệ, anh sẽ không lại muốn đối phó Hồng Nhân đi, có thể a, dù sao tôi cũng đã có rất nhiều tiền rồi, Hồng Nhân đổi chủ thật ra thì cũng có thể, tiền tài chẳng qua là vật ngoại thân.
Hoắc Anh Tuấn nhất thời á khẩu, đúng vậy, anh đã không có gì có thể uy hiếp được cô nữa, anh còn có thể thế nào. " Tuyết Nhu, đừng ép anh, đời này của em chỉ có thể là của anh" Một lát sau, Hoắc Anh Tuấn nhìn chằm chằm cô, âm trầm lưu lại lời tình thế bắt buộc, sau đó xoay người rời đi.
Tâm tình tốt cả ngày của Khương Tuyết Nhu cứ như vậy bị hủy diệt.
Nhìn cách làm người của Hoắc Anh Tuấn, cô có thể khẳng định anh sẽ không dễ dàng bỏ qua, chẳng qua là không biết anh lần này muốn làm sao.
Buổi chiều năm giờ.
Lương Duy Phong lái xe tới đón cô
Cô sau khi lên xe, đáy mắt thoáng qua một chút lo lắng: " Duy Phong, anh gần đây vẫn nên bớt đi tìm em, hôm nay Hoắc Anh Tuấn đi tới công ty, em sợ anh ta biết quan hệ của chúng ta, lại sẽ giống như trước đối phó với anh uy hiếp em vậy." "Anh từ trước đến giờ chỉ biết những thứ này, hèn hạ."
Lương Duy Phong tức giận cười lạnh.