Hoắc Anh Tuấn nhìn hình dáng tràn đầy thành kiến này của Tống Dung Đức, thật rất muốn đem anh ta ném vào trong cầu tiêu, hất chút nước lạnh cho thanh tỉnh lại một chút.
Nhưng mà phỏng đoán cũng không dùng được lắm, giống như mình trước kia vậy.
Ai nói cái gì cũng không tin, cũng ngu ngốc như vậy.
" Tới, tâm tình không tốt liền uống rượu, chỉ có rượu mới giải được sầu" Quý Tử Uyên rót cho Tống Dung Đức ly rượu.
Cho đến khi Tống Dung Đức uống say ngã ngủ trên ghế sa lon, Quý Tử Uyên mới đốt điếu thuốc, sâu kín than thở.
"Tôi thế nào lại cảm giác Hạ Thu căn bản cũng không phải là muốn trở thành người của cậu ta, thuần túy là chế cậu ta không có Âu Lam Phương thì cái gì cũng không có được."
"Tôi cũng nghĩ như vậy." Hoắc Anh Tuấn kỳ quái nhìn anh ta một cái: " Trước kia không phải cậu cũng rất tin tưởng Hạ Thu sao"
" Là cô ấy quá biết giả bộ đi, thật ra thì Hạ Thu có thể ở ba năm trước đã thay đổi, là chúng ta không phát hiện"
Quý Tử Uyên liếc nhìn anh ta một cái: " Ngày hôm qua ở trên buổi họp báo, cậu không đi, nhưng thật đặc sắc, Lâm Minh Kiều mặc bộ lễ phục màu sắc giống với Hạ Thu, Dung Đức kéo Lâm Minh Kiều đi lên trên lầu buộc cô ấy đổi.
Cậu nói trước kia Dung Đức sẽ làm chuyện loại này sao, đúng lúc như vậy, tối hôm qua Lâm. Minh Kiều sau khi mặc lên lễ phục màu đỏ đi ra ngoài hết lần này tới lần khác so với Hạ Thu đẹp måt hon."
Hoắc Anh Tuấn kinh ngạc, mình đối với Tống Dung Đức cũng hiểu, Tống Dung Đức quả thật sẽ không vô duyên vô cớ làm chuyện như vậy.
Hơn nữa Tống Dung Đức là một con người luộm thuộm, phỏng đoán cũng sẽ không nghĩ tới màu sắc quần áo chuyện nhặt này, trừ phi là có người giựt dây.
Rất rõ ràng trừ Nhạc Hạ Thu sẽ để ý, cũng sẽ không có người khác, Tống Dung Đức lại là để ý nhất cảm nhận của Nhạc Hạ Thu.
"Tử Uyên, thật may... Thật may tôi ban đầu không cùng cô ta kết hôn" Hoắc Anh Tuấn bỗng nhiên cảm khái: " Cậu nói chuyện của Lỗ Triết Hạn, cô ta nói toàn là thật sao"
Quý Tử Uyên ánh mắt cổ quái, nếu là lúc trước, anh ta có thể nói tuyệt đối không phải, nhưng bây giờ...
" Khó mà nói."
Hoắc Anh Tuấn cười khổ: " Tôi cũng không có tư cách cười nhạo Dung Đức, trước kia tôi
cũng giống như cậu ta vậy"
" Đừng nói cậu ta, tôi cũng không kém bao nhiêu đầu" Quý Tử Uyên than thở: "Cho nên mới vừa có chút lời mà tôi nói không ra được, cậu ta bây giờ yêu Hạ Thu yêu đến chết, tôi nếu dám nói cô ấy một câu không phải, cậu ta cũng có thể sẽ động thủ cãi nhau với tôi."
" Nếu như Tuyết Nhu biết Dung Đức đối với Lâm Minh Kiều như vậy, cô ấy nhất định sẽ vô cùng tức giận đi" Hoắc Anh Tuấn tự lẩm bẩm.
Trước kia, anh quá ngu xuẩn, làm tổn thương Khương Tuyết Nhu, sau này, anh không muốn để cho người bên cạnh lại làm tổn thương cô nữa.
Hôm sau.
Hoắc Anh Tuấn lái xe đi đến bãi đậu xe của tập đoàn Hồng Nhân.
Chẳng qua là nhấn kèn nửa ngày, nhân viên quản lý bãi đậu xe đều không mở cửa.
Cho đến khi nhân viên quản lý đi tới, Hoắc Anh Tuấn mở cửa xe.
Nhân viên quản lý thấy gương mặt tuấn tú lạnh nhạt của anh, run lẩy bẩy cười ngượng: " Xin lỗi, Cậu cả Hoắc, chủ tịch của chúng tôi đã thông báo gần đây các xe sẽ không thể vào bên trong, nhất là... Anh "
Hoắc Anh Tuấn nắm chặt tay lái, lòng tràn đầy khổ sở, không nghĩ tới cô ấy bây giờ đã ác như vậy, ngay cả bãi đậu xe Hồng Nhân cũng không cho phép mình vào bên trong.
" Tránh ra" Hoắc Anh Tuấn lạnh như băng lên tiếng.
"Thật xin lỗi, tôi..." Nhân viên quản lý lời còn chưa nói hết, một tờ chi phiếu nhét vào trong tay ông ta.
" Đây là tiền bồi thường tôi đụng hư cửa bãi đậu xe" Hoắc Anh Tuấn giao phó xong, cho xe chạy, "Ầm" trực tiếp đụng hư cửa ra vào.
Nhân viên quản lý khóc không ra nước mắt, cho đến không bao lâu sau Khương Tuyết Nhu lái xe tới, thấy lan can của bị đụng hư nên cau mày.
" Chủ tịch Khương, là Cậu cả Hoắc đụng hư, anh ấy còn đến chi phiếu cho tôi." Nhân viên quản lý giải thích.
Khương Tuyết Nhu cau mày, nên tôi vẫn phải tới.