Lúc Quý Tử Uyên thật vất vả tìm được Hoắc Anh Tuấn, anh đã say không còn biết trời trăng gì nữa, nhưng mà trong tay vẫn còn cầm một chai rượu mạnh đổ vô miệng.
" Đừng uống, uống nữa thì cậu sẽ không chịu nổi" Quý Tử Uyên lấy đi chai rượu.
" Đem rượu cho tôi" Hoắc Anh Tuấn say khướt hai mắt hơi đỏ lên, anh dùng sức vỗ tim và miệng mình, cổ họng trầm thấp khăn khàn: " Chỉ có dạ dày đau, nơi này của tôi mới sẽ không đau như vậy, tôi con mẹ nó không phải là một người, tôi làm sao... Có thể tổn thương cô ấy như vậy."
Quý Tử Uyên đáy mắt toát ra phức tạp sâu đậm, biết lâu như vậy, anh ta lần đầu tiên thấy Hoắc Anh Tuấn... Khóc.
Là khóc thật.
"Đừng nói như vậy" Quý Tử Uyên ngồi ở bên cạnh anh, đốt điếu thuốc:"Ai cũng không ngờ tới người bị hãm hại là Lục Thiên Bảo"
" Tử Uyên, cậu nói... Hết thảy các thứ này có phải là Hạ Thu làm hay không" Hoắc Anh Tuấn mờ mịt nhìn về phía anh ta: " Tôi không muốn hoài nghi, nhưng mà nếu như không phải là cô ấy nói muốn ngón tay của Lục Thiên Bảo, tôi sẽ không đi chém, không phải Nhạc Trạch Đàm nói tôi đứng ra cãi kiện, thì hôm nay tôi cũng sẽ không ra tòa, cũng là hết thảy các thứ này, để cho tôi cùng Khương Tuyết Nhu hoàn toàn không cách nào quay đầu lại"
" Tôi cũng không biết, nếu nói thật là cô ấy làm, Hạ Thu kia quả thật ẩn núp quá con mẹ nó kinh khủng, một người ngay cả cái chết cũng có thể dùng để bày mưu, sợ rằng không có mấy người có thể làm được, nhưng mà hai người kia đến bây giờ cũng không tra được một chút mặt mũi, hai anh em Hạ Thu cùng và Nhạc Trạch Đàm hai người này hắn không có loại bản lãnh này"
Quý Tử Uyên hút thuốc, anh cũng là cùng Nhạc Hạ Thu cùng nhau lớn lên, ở trong lòng anh ta, Nhạc Hạ Thu giống như em gái vậy, đơn thuần, sạch sẽ, hiền lành.
Nhưng mà gần đây phát sinh hết thảy mọi chuyện, khiến cho anh ta cũng bắt đầu hoài nghi, có lẽ Nhạc Hạ Thu đã thay đổi.
" Có thể nếu như không phải là cô ấy, là ai muốn lợi dụng Lục Thiên Bảo để cho tôi cùng Khương Tuyết Nhu phát sinh mâu thuẫn rồi chia tay, tôi cùng Khương Tuyết Nhu chia tay đối với người nào là tốt nhất?" Hoắc Anh Tuấn nhếch môi, anh cũng không muốn hoài nghi a, nhưng anh không khỏi không thừa nhận chuyện này có thể là do Nhạc Hạ Thu tự mình bày mưu.
Coi như không phải là cô ta, sau khi xảy ra chuyện, hai anh em Nhạc Hạ Thu là có mục đích muốn thêm dầu vào lửa, để cho anh cùng Khương Tuyết Nhu phát sinh mâu thuẫn càng kịch liệt.
Chỉ tiếc lúc đó anh hoàn toàn bởi vì Nhạc Hạ Thu mà đồng tình, mà không đủ lý trí để suy nghĩ chuyện này.
" Người trong cuộc mơ hồ người đứng xem sáng suốt a" Hoắc Anh Tuấn cười khổ: "Trước kia tôi không hiểu ông cụ Tổng muốn cẩm túc Dung Đức, hoặc giả là ông cụ Tổng bọn họ so với chúng ta nhìn thấu mọi chuyện
" Đúng vậy, nếu như Dung Đức ở đây, với tính khí kia cậu ấy, có thể... Lục Thiên Bảo ngay cả mạng sống cũng không còn" Quý Tử Uyên cũng là càng nghĩ tâm càng lạnh.
Sau lưng phảng phất có một lực lượng đang thao túng, ba người bọn họ bình thường lại ở trên thương trường bày mưu lập kế, nhưng ở trong chuyện này thật giống như cũng bởi vì Nhạc Hạ Thu thay đổi quá ác độc, suy nghĩ một chút, đích thực quá đáng sợ.
" Tử Uyên, sau này... Cách xa Hạ Thu một chút." Lục phủ ngũ tạng của Hoắc Anh Tuấn đều lạnh cả người: " Bất kể chuyện này có không có quan hệ với Hạ Thu, nhưng tôi cảm giác cô ấy đã không còn đơn giản như vậy"
" Lời này hay là cậu tự nhủ đi, cậu cùng cô ấy mới là ràng buộc sâu nhất" Quý Tử Uyên lắc đầu một cái: " Còn có Dung Đức, phỏng đoán vĩnh viễn cũng sẽ không tin tưởng"