“Ừ”Khương Tuyết Nhu thật thấp giọng đáp lời, cô cũng nghĩ như vậy.
Buổi sáng tám giờ rưỡi.
Một trận thẩm tra chính thức bắt đầu.
Lục Thiên Bảo bị người mang ra ngoài, mấy ngày nay cậu ta vẫn ở bệnh viện chữa thương, người đã tốt hơn trước rất nhiều, nhưng vẫn là như cũ bước chân tập tễnh, trên ngón tay còn quần thật dầy vải thưa.
Lương Vũ mặt liền biến sắc, đang muốn đứng dậy, Khương Tuyết Nhu ngăn chặn bả vai anh, nháy mắt một cái.
Lương Vũ khẽ cắn răng, lúc này mới ngồi xuống.
Quan tòa nhin mọi người một cái, gõ một cái bủa, tuyên bố bắt đầu: “Nguyên cáo Nhạc Hạ Thu tố cáo Lục Thiên Bảo ngày hai mươi tám tháng này bắt cóc Nhạc Hạ Thu tiểu thư, bị cáo có muốn nói cái gì không?
Luật sư Chu ho khan một cái, ở trong tầm mắt quỷ dị lại nóng hừng hực mọi người đứng lên: "Bị cáo là vô tội xin bào chữa, bị cáo là bị hãm hại”
Hoắc Anh Tuấn đứng dậy, ngũ quan anh tuấn xinh xắn vô cùng lạnh lùng: “Quan tòa, đây là chứng từ lúc ấy có ba vị xông vào sơn động tận mắt nhìn thấy, tất cả mọi người đều chính mắt thấy Lục Thiên Bảo có ý đồ đối với Nhạc Hạ Thu tiểu thư muốn hãm hiếp, nếu không phải chúng ta ngăn cản, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi, chuyện cho tới bây giờ, luật sư bị cáo, các người còn muốn tranh cãi”
Quan tòa nhìn chứng từ xong, gật đầu một cái: “Đây đúng là tội chứng xác thật”
Luật sư Chu vội vàng nói: “Bị cáo là bị người khác hãm hại, trong tay chúng tôi có chứng cớ, quan tòa, người trong cuộc trần thuật trước một đêm xảy ra chuyện, cậu ta một thân một mình ở trong nhà trọ đặt đồ ăn bên ngoài, sau khi ăn đồ người bên ngoài đưa thì trực tiếp ngất đi, sau đó tỉnh lại thì đã ở trong sơn động.
Chúng ta dựa theo như lời của Lục Thiên Bảo, đi thăm dò máy giám sát chỗ ở nhà trọ, nhưng đúng lúc như vậy, trong vòng nửa giờ sau khi người bên ngoài đưa đồ tất cả máy giám sát toàn bộ đã bị người khác thủ tiêu”
Hoắc Anh Tuấn cười nhạt: “Cũng có thể là chính các người thủ tiêu nó, cổ làm ra vẻ huyền bí” "Chúng tôi có chứng cớ”.