“Hết thảy các thứ này... Tuyệt đối cùng Nhạc Hạ Thu không thoát được quan hệ, nhưng... Đảng sợ hơn là người giấu sau lưng Nhạc Hạ Thu kia”
Lục Thiên Bảo cật lực nói: “Hắn ta đã.. Để mắt tới chúng ta”
Khương Tuyết Nhu rùng mình một cái: “Những thứ này cậu có nói với Hoắc Anh Tuấn không?”
“Nói, nhưng... Bọn họ cho là tôi đang nói láo"Lục Thiên Bảo cười khổ một tiếng: “Lão đại, chị cái này... Ánh mắt chưa ra hình dáng gì a, tôi cũng... So với anh ta yếu hơn.”
“Thật xin lỗi, cậu chịu đựng được không Khương Tuyết Nhu lo lắng nhìn cậu ta.
“Thống khổ nhất... Chính là nghiện ma túy” Lục Thiên Bảo há mồm thở dốc: “Nhưng... Trên người đau khiến cho tôi có thể giữ thanh tỉnh, khống chế được... nói cho cùng, chết liền... Chết đi, dù sao... Tôi thiểu chị một cái mạng”
Cửa sắt bỗng nhiên được mở ra, Hoắc Anh Tuấn đứng cửa, khi ánh mắt thấy tay hai người nắm chặt lấy nhau, đáy mắt anh thoáng qua lệ khí hoảng sợ.
“Được, nhìn dáng dấp, mày chẳng những không muốn đầu ngón tay, ngay cả tay cũng không muốn nữa”
Hoắc Anh Tuấn sải bước đi tới, dùng sức xé Khương Tuyết Nhu ra, chân dùng sức giẫm ở trên mu bàn tay của Lục Thiên Bảo.
“Dừng tay”Khương Tuyết Nhu không thể nhịn được nữa một quyền đánh lên.
Hoắc Anh Tuấn bất ngờ không kịp đề phòng bị cô đánh ra một khoảng cách, ngực một trận khí huyết cuồn cuộn, nhưng mà đau cũng không đau bằng trong lòng.
“Cô lại vì người đàn ông khác mà đánh tôi”Hoắc Anh Tuấn giận trợn mắt nhìn cô, giống như tùy thời có thể bùng nổ vậy: “Nếu có quan tâm hắn ta như vậy, vậy tôi liền giết chết hắn ta.”
“Hoắc Anh Tuấn, nếu như anh dám giết chết cậu ấy, tôi liền lập tức chết ở trước mặt anh"tức giận uy hiếp.
“Cô yêu hắn ta?"Ánh mắt Hoắc Anh Tuấn giống như ma quỷ.