Khi thang máy sau khi rời đi, Hoắc Anh Tuấn một quyền hung hãn đánh vào cửa kiểng xe.
Dòng máu theo quyền của anh rơi đầy trên mặt đất, nhưng anh một chút cũng không cảm thấy đau, chẳng qua là tròng mắt đỏ thắm, đáy lòng đau đến không muốn sống.
Khương Tuyết Nhu, lại... Cầm súng chỉ anh.
Còn có cái gì đau hơn so với việc người phụ nữ mình yêu sâu đậm muốn đối với mình nổ súng chứ.
A.
Cô thật yêu mình sao, tại sao có thể ác như vậy.
“Lão Hoắc, chuyện cho tới bây giờ, cậu còn không thấy rõ sao, Khương Tuyết Nhu sớm đã thay đổi, thay đổi đến nỗi chúng ta cũng không nhìn thấu, người phụ nữ nào, lại mang súng”.
Tống Dung Đức tức giận nói: “Tôi phải nói, cô ta gạt cậu rất nhiều chuyện, nói không chừng cùng cậu ở chung một chỗ cũng là giả, cô ta căn bản cũng không yêu cầu, cô ta cùng cậu hợp lại thuần túy là muốn báo thù cậu và Hạ Thu, cậu còn chưa có nhìn thấu sao.”
“Cậu im miệng"Hoắc Anh Tuấn ánh mắt lạnh lẽo trợn mắt nhìn anh ta.
"Tôi nói đúng sự thật, cậu thanh tỉnh một chút đi, hiểu rõ người đó mới thật sự là người phụ nữ cậu yêu"Tống Dung Đức nói xong bực tức mở cửa xe: "Chuyện này tôi sẽ không bỏ qua, hôm nay cô ta có thể tránh thoát đi, ngày mai tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta, tôi sẽ đi ngay bây giờ đến Thanh Long để thẩm vấn cái tên hung thủ chết tiệt đó”