“Buổi chiều cô ấy đi ra ngoài mua vài món đồ thì liền mất tích, tôi cũng không liên lạc được. Hỏi bà vú một chút mới biết cô ấy không trở về biệt thự Hải Tân, lúc này tôi mới đi thăm dò máy camera, phát hiện ở bãi đậu xe cửa hàng tổng hợp lúc đi ra ngoài bị người che miệng mũi bắt vào trong xe
Tống Dung Đức căm tức mắng: "Cậu về đây nhanh lên cho tôi. Cô ấy là người phụ nữ bị cậu vứt bỏ. Nếu như lại gặp phải tên bắt cóc lưu manh thì cô ấy có thể sẽ không sống nổi nữa mất”
“Tôi lập tức trở về”
Hoắc Anh Tuấn đứng dậy.
Phía sau Khương Tuyết Nhu dính sát ôm lấy anh, ánh mắt quyến rũ: “Hoắc Anh Tuấn, anh lại muốn bỏ rơi em sao?”
“Em cùng trở về với anh đi” Hoắc Anh Tuấn thấp giọng nói.
“Nhưng mà em không muốn anh đang quản chuyện của Nhạc Hạ Thu. Để cho Tống Dung Đức với Quý Tử Uyên đi cứu là được rồi” Khương Tuyết Nhu thật thấp giọng nói.
Hoắc Anh Tuấn nghe xong trong ánh mắt sâu thẳm thoáng qua một tia âm trầm.
Ngay sau đó, trong điện thoại chưa được cắt đứt đã truyền tới tiếng gầm gừ của Tổng Dung Đức: “Khương Tuyết Nhu, người phụ nữ như cô quá ác độc. Hạ Thu là người bị bắt cóc. Tên bắt cóc có thể sẽ giết con tin. Cô đến bây giờ chỉ biết ghen tuông với vấn. Đến sự thông cảm cơ bản cô cũng không có. Lão Hoắc sao lại có thể vừa ý với loại phụ nữ như cô chứ?"
“Dung Đức"Hoắc Anh Tuấn không cho anh ta cơ hội nói thêm gì nữa, trực tiếp cắt đứt.
Anh quay đầu nghiêm túc đối với Khương Tuyết Nhu nói: “Nếu em không muốn trở về, có thể ở lại chỗ này, ngày mai anh để cho Kiều Vỹ tới đón em, hoặc là ở với em mấy ngày cũng được.”
"Kiều Vỹ không phải là bị anh điều đi nước ngoài rồi sao?
“Anh để cho cô ấy lập tức trở lại” Hoắc Anh Tuấn nói xong nhanh chóng mặc quần áo, cầm điện thoại di động lên.
Thời điểm anh mở cửa, gió núi ban đêm lạnh thổi tới. Cô ôm chặt thân thể của mình, còn anh thì không suy nghĩ thêm. Cứ thế rời thẳng đi.
Khương Tuyết Nhu ôm lấy đầu gối thấp giọng cười. Mới vừa rồi cô vậy mà lại bị những lời ngon tiếng ngọt của anh làm mềm lòng, ai ngờ lại trở mặt nhanh tới như vậy.