Khương Tuyết Nhu cúi đầu nhìn, khóe miệng khẽ cong lên, mặc dù đáng ra cô nên cảm thấy ngại, nhưng lúc ở thành phố Thanh Đồng cô đã từng dùng qua chiêu này rồi.
Ha, thế mà làm như chưa từng nhìn thấy phụ nữ bao giờ ấy.
“Được.”
Cô cắn môi quay lại phòng đánh răng rửa mặt, thay quần áo rồi mới đi ra.
Hoắc Anh Tuấn đang ngồi ở bàn ăn, trên bàn còn để bữa sáng mà anh mua từ cửa hàng bán đồ ăn sáng có tiếng lâu đời.
“Đây là bữa sáng anh nhờ đầu bếp giỏi nhất Trương Vịnh làm cho em đó, có hoành thánh hấp, hoành thánh nhân tôm, hoành thánh chiên, chè đậu xanh.” Hoắc Anh Tuấn giới thiệu từng món một.
Khương Tuyết Nhu chỉ ngửi mùi thôi cũng cảm nhận được sẽ rất ngon.
Cô cầm đũa lên bắt đầu ăn, ăn được đũa đầu tiên lại phát hiện ra Hoắc Anh Tuấn không động đũa: “Sao anh không ăn đi?”
“Không muốn ăn” Điều này Hoắc Anh Tuấn nói thật, ngoài trừ thức ăn do cô nấu ra, anh đều không có hứng thú gì lắm với mấy thứ khác.
“Vậy không được đâu, bữa sáng bắt buộc phải ăn, em đút anh”
Khương Tuyết Nhu nhướng mày đùa giỡn, gắp một miếng hoành thánh lên cắn một nửa, chừa lại nửa bên kia tín lại gần Hoắc Anh Tuấn.
Hoắc Anh Tuấn nín thở, ở khoảng cách này còn có thể nhìn thấy từng cọng lông tơ của cô, cô làm như vậy là muốn dùng miệng bón cho anh.
Lúc đầu Hoắc Anh Tuấn không thích thú gì với mấy cái món ăn sáng này, lại bừng bừng cảm hứng, cắn một nửa đầu còn lại.
“Giờ thì ngon chưa?” Người phụ nữ buông mái tóc dài kia híp mắt cười nhìn anh, trong đáy mắt kia hình như còn ẩn ẩn hiện hiện ánh sáng lấp lánh của mặt trời lúc ban mai.
“Ngon”
Hoắc Anh Tuấn không nhìn được nữa, kéo cô ngồi lên đùi mình, vùi sâu vào trong hõm cổ cô, anh cảm thấy Khương Tuyết Nhu có độc gì đó, trước đây ngày nào cũng cãi nhau, nên không phát hiện ra, đến bây giờ thì nhận ra người phụ nữ này biết cách thả thính quá đi.
Rõ ràng mấy ngày trước chỉ là thích thôi, đến hôm nay đã trở thành rất thích rất rất thích, thậm chí là... yêu rồi.
Giống như bản thân vốn đã rất yêu người phụ này rồi vậy.
“Khương Nhu, cho dù em có muốn trả thù anh, anh cũng muốn được ở bên em”