Có điều việc hợp tác với Sở thị, từ trước tới nay cô đều không đồng ý.
“Ông nội, con nghĩ vẫn nên suy nghĩ cẩn thận thêm chút nữa sẽ tốt hơn. Ví dụ như sau khi công ty thành công tìm được chỗ đứng, vậy đội ngũ nhân tài ai là người ra mặt, rồi quản lý nhân viên sẽ do ai chịu trách nhiệm, về khoản tài chính này không phải sở trưởng của Sở thị chúng ta, cũng không có tài nguyên về mặt này, cứ vậy mà tham gia vào giao dịch và buôn bán..”
“Con có ý gì, con không tin vào phán đoán của ta sao?” Biểu cảm trên khuôn mặt ông cụ Diệp chợt trầm xuống: “Khương Nhu, ông nội đã lăn lộn trong giới kinh doanh này mấy chục năm rồi, ngậm đắng nuốt cay còn nhiều hơn số hạt cơm con ăn, chuyện của Diệp thị con không cần nhúng tay vào nữa.”
"Ông nội, không phải con không tin ông, mà còn cảm thấy chuyện này cứ đợi bố con về rồi lại nói sẽ tốt hơn.”
Sở Văn Khiêm nói bằng một giọng cực kỳ chướng tại: “Cô Khương, cô cảm thấy tầm nhìn của cụ Diệp không xa bằng bố cô sao?”.
Ông cụ Diệp vừa nghe thấy lời này bèn nổi giận: “Ta nắm quyền ở Sở thị mấy chục năm, không ai hiểu chuyện trên thương trường rõ như ta, chuyện này quyết định vậy đi, Tuyết Nhu, con không hiểu gì về Sở thị, sau này ít tới đây thôi sẽ tốt hơn”.
Ông cụ Diệp nói xong thì đứng dậy: “Được rồi, kết thúc cuộc họp”
"Ông nội, để con đưa ông về” Diệp Minh Ngọc tiến lên theo sau ngay, lúc đi ngang qua Khương Tuyết Nhu còn đắc ý nhìn cô một cái.
Từng người từng người rời khỏi tòa nhà cao tầng, không một ai để ý tới Khương Tuyết Nhu.
Mãi đến khi Sở Văn Khiêm đến bên cạnh cô, híp mắt cười: “Cho dù cô có là người thừa kế của tập đoàn Sở thị thì đã sao, không ai để cô vào trong mắt họ cả, tôi vẫn khuyên cô tới từ đầu thì về lại đó đi”.
“Sở Văn Khiêm, tôi không tin anh thật lòng muốn hợp tác với Sở thị, dù sao thì Sở thị các người cũng đã phản bội cả Hoắc thì còn gì, số tài sản các người có được ngày hôm này đều do cướp được từ tay của Hoắc thị thôi, nên bây giờ đứng thứ hai ở Nguyệt Hàn rồi, tất nhiên có tham vọng để leo lên vị trí thứ nhất chứ ha” Khương Tuyết Nhu lạnh lùng nhìn anh ta, nhưng nói thật lòng, cô vẫn chưa hiểu được hết cái người tên Sở Văn Khiêm này.
Ba năm trước trên hôn lễ của anh ta và Diệp Minh Ngọc, cô cứ cho rằng anh ta chỉ là một tên đàn ông sến sẩm lăng nhăng xui xẻo thôi, ai ngờ rằng trong vòng ba năm lại có thể khiến Sở thị phát triển tới mức này, trở thành doanh nghiệp đứng thứ hai ở Nguyệt Hàn.
Dòng tộc nhà họ Sở này đúng là không đơn giản, cô vẫn luôn cho rằng phía sau Sở thị có một thế lực nào đó đang âm thầm nhóm lửa cho họ.
“Cô nói không sai, tôi rất muốn trở thành đứng đầu”