Anh còn chưa hôn đến nơi, một bàn tay đã chặn lấy đôi môi mỏng của anh.
“Tôi nợ anh một nụ hôn khi nào vậy?” Trước sự vô liêm sỉ của người đàn ông này Khương Tuyết Nhu không thể lý giải nổi.
“Buổi tối hôm trước” Hoắc Anh Tuấn lấy điện thoại di động ra cho cô xem, lúc đó cô đã gửi một nụ hôn.
Khương Tuyết Nhu nhìn nụ hôn trên điện thoại, khuôn mặt xinh đẹp của cô có chút nóng lên. Lúc đó là vì muốn quyến rũ người đàn ông này nên lỡ xúc động, nhưng không ngờ đến tận bây giờ anh vẫn còn nhớ nó.
“Ừ, em nhớ ra rồi, nhưng... ngay sau khi nhận được biểu tượng cảm xúc em anh lại lập tức đến chỗ của Nhạc Hạ Thu sao?” Cô cười như không cười hỏi.
“Không có
Vẻ mặt của Hoắc Anh Tuẩn cứng đờ, mất tự nhiên nói: “Nhận xong, anh phải đi tắm nước lạnh”
Đều đã là người trưởng thành, trong giây lát Khương Tuyết Nhu nhận ra cô đã hiểu.
Mắt của cô mở vô cùng to và sau đó má cô nóng bừng, không nói nên lời.
Không phải nó chỉ là một biểu tượng cảm xúc mà mọi người gửi đi thôi sao, sao anh lại không nhịn được?
“Anh vừa mới chia tay Nhạc Hạ Thu được vài ngày. Có cần đến mức đó không?” Cô nhịn không được nhỏ giọng lẩm bẩm.
Nhưng đôi tai của Hoắc Anh Tuấn rất thính, anh có thể nghe rõ, đáy mắt thoáng qua một tia xấu hổ, đôi môi mỏng khẽ mấp máy. Vốn dĩ anh muốn nói chỉ làm với cô, nhưng tránh để sau này cô biết được sự thật anh thích là cơ thể của cô không phải con người của cô, chỉ nghĩ đến đó thôi cũng đã thấy thật phiền phức.
“Không, đó là do lực sát thương của em vô cùng lớn đối với anh.”
Khương Tuyết Nhu tránh người ra và nói: “Sau đó tôi gửi cho anh một biểu tượng cảm xúc tan vỡ đó, có phải anh cũng thiếu tôi một lần đánh không?”
“Được” Hoắc Anh Tuấn nhìn chằm chằm vào đôi môi của cô với ánh mắt thiêu đốt, chỉ cần anh có thể hôn cô, sau này bị đánh cũng được.
Khương Tuyết Nhu: ".” Người đàn ông này không có giới hạn gì cả.
“Tôi sẽ xem như anh chưa tỉnh ngủ, tôi lười lãng phí thời gian với anh. Tôi phải đi làm”