Trong nhà bếp, khi Khương Tuyết Nhu đang phục vụ bữa sáng cho hai vị tổ tông là Hiểu Khuê và Lâm Minh Kiều, bỗng nhiên tiếng chửi bậy của Lâm Minh Kiều phát ra từ bên ngoài.
Ngay sau đó, Lâm Minh Kiều cầm điện thoại di động đi vào phòng bếp: "Tuyết Nhu, tớ cho cậu xem một thứ, cậu đừng tức giận"
Khương Tuyết Nhu cầm lấy di động xem thì thấy tiêu đề tin tức của hôm nay là "Nhạc Hạ Thu bị thương, cậu cả Hoắc xông đến bệnh viện đầu tiên, tin đồn chia tay chính thức sụp đổ.
Cô nhấn vào video, trong đó phóng viên giới thiệu tin tức một cách chi tiết:
"Đám cưới giữa cậu cả Hoắc và Nhạc Hạ Thu đột nhiên bị hủy bỏ cách đây vài ngày, sau đó cũng không có tin tức gì. Có rất nhiều tin tức về việc hai người đã chia tay, nhưng tối hôm qua khi phóng viên ngồi chực trong bệnh viện tình cờ phát hiện Nhạc Hạ Thu nhập viện, không lâu sau cậu cả Hoắc vội vàng chạy tới. Vẻ mặt cậu cả Hoắc nặng nề, được cho rằng là rất lo lắng cho bệnh tình của Nhạc Hạ Thu, phóng viên này ngồi chực đến bảy giờ sáng mới thấy cậu cả mệt mỏi bước ra khỏi bệnh viện.."
Khương Tuyết Nhu trực tiếp tắt tin tức, trả lại điện thoại cho Lâm Minh Kiều. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp bình tĩnh thờ ơ, coi như không liên quan gì đến cô.
"Cậu không sao chứ."
Lâm Minh Kiều lo lắng nhìn cô.
Nói thật, cô ấy không ngờ Hoắc Anh Tuấn lại tồi tệ như vậy. Tối hôm qua Hoắc Anh Tuấn còn đưa cô ấy về nhà rồi tự mình đi về, cô ấy còn tưởng muốn mãnh liệt theo đuổi Khương Tuyết Nhu. Cuối cùng xoay người đã đi về phía Nhạc Hạ Thu, cô ấy là người ngoài cuộc còn tức giận đến chết đi sống lại.
"Tớ có thể làm gì, tớ chỉ xem thường người đàn ông vô liêm sỉ này."
Khương Tuyết Nhu âm thầm cười khẩy, tối hôm qua anh còn gửi cho cô một bức ảnh tự chụp tại nhà, cô thực sự tin điều đó.
Cái gì mà "Anh Tuấn tôi thật lòng", đi chết đi.
Nhưng mà anh cũng đã tát cho cô một cái để cho cô bình tĩnh và tỉnh táo hơn.
"Ăn sáng thôi, sau khi ăn xong tớ sẽ gửi Hiểu Khuê đến vườn trẻ"
Khương Tuyết Nhu mang bữa sáng ra.
Ăn sáng xong, cô mới lái xe đưa Hiểu Khuê đến vườn trẻ.
Vừa đến đó, đúng lúc gặp Diệp Hùng lái xe đưa Khương Hiểu Lãnh ra cửa.
“Chú Diệp, cháu lại làm phiền chú” Khương Tuyết Nhu rất biết ơn ông ấy. Để không khơi dậy sự nghi ngờ của mọi người dành cho Khương Hiểu Lãnh, Diệp Gia Thanh đã đề nghị Diệp Hùng tạm thời làm bố của Khương Hiểu Lãnh, may mắn là Diệp Hùng và Diệp Gia Thanh cũng khá giống nhau, vì vậy không ai nghi ngờ đến mình.
"Khách sáo cái gì? Cũng nhờ có bố của cô nên tôi mới có thể trở về làm giám đốc tập đoàn nhà họ Diệp" Diệp Hùng cười nói.
Khương Tuyết Nhu mỉm cười, quỳ xuống hôn lên vầng trán Khương Hiểu Lãnh: "Bé con, có nhớ mẹ không?"
“Con không phải Hiểu Khuê” Vẻ mặt Khương Hiểu Lãnh kiêu ngạo, nhưng cơ thể lại bắt đầu không tự chủ được mà dựa vào lồng ngực của Khương Tuyết Nhu, đón nhận hơi ấm trên người mę.
"Mẹ sẽ cùng con trở về ăn bữa tối với ông ngoại." Khương Tuyết Nhu nhẹ nhàng nói. "Mẹ ơi, con cũng muốn đi" Hiểu Khuê hét lên nói.
"Không được, bây giờ con là người nhà họ Hoắc, nếu sống với mẹ sẽ dễ bị nghi ngờ" Khương Tuyết Nhu nhắc nhở.
Không lâu sau khi gửi hai đứa trẻ đi: "Anh Tuấn tôi thật lòng" đã gửi cho cô một tin nhắn Zalo: Cục cưng, đã gửi Hiểu Khuê đến vườn trẻ chưa?
Khương Tuyết Nhu cúi đầu liếc nhìn, sau đó mặt lại u ám.
Sau khi Hoắc Anh Tuấn nhắn xong thì lái xe đến công ty, thỉnh thoảng kiểm tra Zalo.