“Anh Tuấn, em nhớ anh đến phát điên” Nhạc Hạ Thu chôn mặt trong ngực anh, nước mắt làm ướt một mảng áo của anh: “Mấy ngày nay em đã suy nghĩ rất kỹ, em đúng là rất ngu ngốc, em thề, về sau sẽ không bao giờ làm chuyện có lỗi với anh nữa, anh quay về đi, em rất nhớ anh”
Hoắc Anh Tuấn hạ tầm mắt, đặt cô ta lên giường, sau đó quay đầu gọi bác sĩ: “Vào đi, điều trị cho cô ấy” “Em không cần, nếu như anh không đồng ý thì em sẽ không điều trị” Nhạc Hạ Thu giãy dụa vô cùng kích động.
Dáng vẻ này, khiến cho đáy mắt của Hoắc Anh Tuấn hiện lên vẻ phiền chán, khuôn mặt góc cạnh cũng trầm xuống: “Đủ rồi, không được lấy thân thể của mình uy hiếp tôi”
Anh không rõ vì sao Nhạc Hạ Thu lại trở nên như vậy, cố tình gây sự, không nói lý, thậm chí còn dùng cách anh ghét nhất để đe dọa anh.
Lần đầu tiên anh dùng giọng điệu lạnh lùng như vậy nói chuyện với Nhạc Hạ Thu, cô ta ngẩn người, nước mắt cứ thể chảy ra như suối: “Em cũng không muốn như vậy, em rất chán ghét bản thân mình trở thành loại người này, nhưng bây giờ em không thể làm gì khác, em không thể trơ mắt nhìn anh ngày càng rời xa khỏi em”
“Hạ Thu, vì sao chúng ta không thể chia tay trong êm đẹp?”
Hoắc Anh Tuấn không hề bị dáng vẻ của cô ta làm cho cảm động, ngược lại khiến cho anh càng thêm mệt mỏi: “Đôi chân này là của cô, nếu sau này bị phế, tôi cũng không chịu trách nhiệm, bởi vì tôi không phải là người đẩy cô xuống cầu thang”
Vẻ mặt Nhạc Hạ Thu không dám tin nhìn khuôn mặt đẹp đến lóa mắt của anh, đó là khuôn mặt từ trước đến nay chỉ hiện lên vẻ dịu dàng và bao dung, vậy mà lúc này lại lộ ra sự lạnh lùng mà cô ta chưa bao giờ biết.
“Cậu cả Hoắc, anh không được kích thích cô Nhạc” Trình Nhã Thanh lo lắng đứng dậy: “Anh quên rồi sao, chính cô Nhạc đã chữa bệnh cho anh, năm đó anh ở bệnh viện tâm thần nếu không có cô Nhạc, sao anh có thể dũng cảm đối mặt được với mọi thứ
“Cho nên tôi đã muốn kết hôn với cô ta, nhưng chính cô ta làm ra những chuyện như vậy” Hoắc Anh Tuấn bực bội nói: “Bây giờ toàn bộ người trong kinh đô đều cười nhạo tôi, nói rằng trong ngày hôn lễ phát hiện vợ mình ngoại tình, tôi biết và cũng đã tha thứ cho cô, nhưng vì sao cô không buông tha cho tôi, nếu không phải Lỗ Triết Hạn đã chết thì sự việc đó vẫn sẽ còn tiếp diễn. Hạ Thu, cô đừng nghĩ tôi là thằng ngu”
Trong nháy mắt, khuôn mặt của Nhạc Hạ Thu trở nên trắng bệch, không còn vẻ xinh đẹp như thường ngày: “Không phải đầu, Anh Tuấn, anh đừng nghĩ về em như vậy, em sẽ không chịu nổi”
Cô ta đột nhiên như phát điên mà ném chăn gối loạn xuống đất, khóc lên thất thanh: “Vì sao anh lại nói những lời này, em cũng rất khổ sở, bị buộc phải chạm vào một tên đàn ông ghê tởm như vậy.”
“Cô Nhạc, cô đừng làm loạn nữa, chân cô đang bị thương"
Trình Nhã Thanh sốt ruột thúc giục Hoắc Anh Tuấn: “Cậu cả Hoắc, cậu nhẹ giọng khuyên nhủ cô ấy đi, nếu cứ tiếp tục thì chân của cô ấy sẽ bị phế mất”
Hoắc Anh Tuấn nhìn dáng vẻ điên cuồng như mắc bệnh tâm thần của cô ta, cảm thấy vô cùng đau đầu.
Anh quay đầu nói với y tá: “Kéo cô ta ngồi xuống, cứ trói cô ta vào trước rồi sơ cứu vết thương sau” Các y tá quay sang nhìn nhau, sau đó cưỡng chế Nhạc Hạ Thu nằm xuống giường.
Nhạc Hạ Thu giả vờ không khống chế được bản thân mình nhưng cô ta không ngờ rằng Hoắc Anh Tuấn lại tàn nhẫn như vậy, cô ta vốn nghĩ anh sẽ dỗ mình, cho đến khi cả người bị giữ chặt, cô ta tức giận vùng vẫy điên cuồng, còn khiến cho một y tá bị thương.
Hoắc Anh Tuấn tiến đến bắt lấy một chân của cô ta để cho bác sĩ thoa thuốc.
Nhưng khi bác sĩ vừa băng bó xong vết thương ở chân xong, cô ta lại kéo băng ra, khóc lóc nói: “Em không cần, không có anh, em thà tàn phế còn hơn”.
Liên tục bị chọc giận, lúc này Hoắc Anh Tuấn hoàn toàn bạo phát: “Vậy cô cứ tàn phế đi, mẹ nó, tôi không có trách nhiệm tôi với cuộc sống của cô.”