Hoắc Anh Tuấn đột nhiên lấy ra một chiếc chìa khóa: “Đây là căn hộ hai tầng nằm trên tầng cao nhất của vườn hoa Tâm Giang, được thiết kế rất đẹp, hai trăm bốn mươi mét vuông, cô chuyển qua đó ở đi, từ nay đó là nhà của cô.”
Lâm Minh Kiều há hốc mồm.
Cho dù đã nhiều năm chưa trở lại kinh đô nhưng cô ấy cũng biết vườn hoa Tâm Giang là một trong những địa điểm sang trọng nhất của cả kinh đô, nằm ở trung tâm thành phố, quả thực là tấc đất tấc vàng.
Vậy mà Hoắc Anh Tuấn lại tiện tay ném cho cô một căn hộ hai tầng đắt đỏ ở chỗ đó?
“Có muốn không?” Lời nhắc nhở của Hoắc Anh Tuấn mang theo sự uy hiếp.
“Muốn muốn muốn.”
Lâm Minh Kiều nhận lấy chìa khóa, không muốn nhiều lời với tên xấu xa này: “Ngày mai tôi sẽ chuyển qua”
“Được.”
Hoắc Anh Tuấn hài lòng xoa cằm, vào thang máy rời đi, cuối cùng cũng đuổi được cái bóng đèn này.
Lâm Minh Kiều vừa mở cửa đã chạy đến trước mặt Khương Tuyết Nhu khoe chìa khóa và nhà mới của mình: “Má nó, cậu Hoắc vì muốn đuổi tớ đi mà tặng hẳn cho tớ một căn hộ hai tầng
vườn hoa Tâm Giang, anh ta nói có tận hai trăm bốn mươi mét vuông.”
Khương Tuyết Nhu đang uống nước lập tức phun hết ra ngoài.
Cô dùng vẻ mặt cạn lời nhìn chiếc chìa khóa kia, qua một lát mới nói: “Cậu không nói với anh. ấy rằng cậu vốn đã định chuyển ra ngoài ở à?”
“Nói làm gì, tớ có bị ngốc đâu” Lâm Minh Kiều cười hì hì: “Cuối cùng nhà này cũng để lại cho cậu rồi”.
“Thôi được rồi, tớ có tiền, không thiếu một căn nhà như vậy.” Khương Tuyết Nhu hơi buồn. cười, Hoắc Anh Tuấn đúng là tên ngốc nhiều tiền, trước đây lúc ly hôn cũng đầu thấy anh để lại cho một căn nhà, bây giờ chỉ vì muốn bóng đèn Lâm Minh Kiều đi mà không tiếc hơn ba trăm tỷ.
“Được rồi, tớ biết các cậu cần có thời gian để tiến triển thêm, tớ sẽ không ở lại cản trở hai người nữa... ha ha ha” Lâm Minh Kiều nháy mắt ra hiệu.
“Cút” Khương Tuyết Nhu mặc kệ cô, xoay người đi tắm.
Sau khi tắm xong, cô lên giường nằm, lúc mở zalo thì phát hiện “Anh Tuấn tôi thật lòng” đã thêm cô làm bạn bè.
“Anh Tuấn tôi thật lòng.”
Khương Tuyết Nhu bỗng nhiên thất thần trong chốc lát, trước đây khi hai người còn đang trong thời kỳ mặn nồng, anh cũng đổi tên zalo thành tên này.
Quả nhiên là cùng một người, hành động rất giống nhau.
Sau khi cô chấp nhận, rất nhanh Hoắc Anh Tuấn đã gửi một tin nhắn zalo: “Em chặn tài khoản trước đây của anh nên anh phải lập một tài khoản mới đó.”
Cô không trả lời.
Hoắc Anh Tuấn lại gửi tiếp một tấm ảnh chụp, người đàn ông trong ảnh mặc áo choàng tắm thắt lỏng dây một cách hờ hững. Ngoài khuôn mặt đẹp trai còn có cơ ngực cường tráng, trên ngực còn vương lại những giọt nước sau khi tắm xong, cả người toát ra vẻ hoang dã và lưu manh.
Mọi thứ từ đầu đến chân người đàn ông này cô đều đã nhìn qua, nhưng một tấm ảnh chụp đầy quyến rũ như vậy vẫn khiến cho khuôn mặt cô hơi phiếm hồng.
Tên đàn ông lưu manh này lại muốn làm gì.
Lúc này người bên kia lại gửi đến một tin nhắn thoại, cô mở âm thanh, giọng nói dịu dàng của người đàn ông bên kia khiến cho cô như bị sét đánh, cả người như nhũn ra.
“Em yêu, anh về nhà rồi, không đi đâu cả.”
Em yêu?
Cái quỷ gì vậy?
Khuôn mặt Khương Tuyết Nhu đỏ lên.
Người đàn ông này đúng là không biết xấu hổ.
Nhưng mà đêm nay anh không đi đâu cả, chắc hẳn Nhạc Hạ Thu đang tức phát điên.
Cô suy nghĩ mấy giây, gửi một biểu tượng hôn gió qua.
Sau khi gửi xong, mặt lại nóng lên.
Quá xấu hổ, cô chỉ muốn cố ý dụ dỗ để lôi kéo người đàn ông này, khiến cho Nhạc Hạ Thu tức hộc máu, không có ý gì khác.