Khương Tuyết Nhu vỗ trán: “Nhà của tôi không có nhiều chỗ để như vậy.”
“Vậy cứ để lại ở khu biệt thự Ngọc Khê, sau này em qua đó ở không cần phải mang theo quần áo nữa.” Hoắc Anh Tuấn nói như đó là điều hiển nhiên, giống như... hai người đã xác định quan hệ.
Khương Tuyết Nhu nhìn thái độ mặt dày của anh, vô cùng xấu hổ: “Xin hỏi vì sao tôi lại phải đến ở chỗ của anh”
“Không đến ở chỗ anh thì em nghĩ anh sẽ cho phép em đến ở chỗ của người đàn ông khác sao?” Vẻ mặt của Hoắc Tuấn Anh hết sức ngang ngược.
Khương Tuyết Nhu không thèm tranh luận với anh nữa. Anh muốn thế nào thì kệ anh, dù sao đi hay không đi là do cô quyết định.
Cứ như vậy, vốn chỉ muốn mua vài cái quần, kết quả là Hoắc Anh Tuấn một lượt mua đến cả trăm bộ quần áo.
Một nửa chỗ đó được Hoắc Anh Tuấn gửi về địa chỉ khu biệt thự Ngọc Khê, một nửa còn lại giúp Khương Tuyết Nhu mang về nhà.
Ba người vào thang máy, lúc này Hà Tĩnh Nhi đang đi dạo phố đã nhìn thấy toàn bộ, cô ta ngay lập tức nhắn tin qua zalo cho Nhạc Hạ Thu: “Hạ Thu, sao cô với cậu Hoắc lại thế này, tôi vừa thấy anh ta cùng Khương Tuyết Nhu đi dạo phố, còn mua rất nhiều quần áo”
Thật ra, cô ta vốn rất hâm mộ Nhạc Hạ Thu có thể cưới được cậu Hoắc, những năm vừa rồi cô ta đã tốn. không ít công sức để lấy lòng Nhạc Hạ Thu, không ngờ hiện tại thì... trời ạ.
Ai cũng hiểu rằng, nếu không có Hoắc Anh Tuấn thì Nhạc Hạ Thu không còn chỗ dựa nào khác, chỉ là một bác sĩ tâm lý, trừ khi trong nhà có người thực sự mắc bệnh tâm lý mới cần đến cô ta.
Nhạc Hạ Thu đang ở biệt thự Hải Tân xem những tấm ảnh chụp được gửi đến điện thoại mình.
Mấy ngày nay, cho dù cô ta nhắn tin hay gọi điện thì Hoắc Anh Tuấn đều không để ý đến, cũng không quay về, thậm chí những người bảo vệ ngoài của công ty cũng ngăn cản cô ta.
Cô ta như bị tất cả mọi người vứt bỏ.
Cô ta nghĩ rằng có lẽ Hoắc Anh Tuấn vẫn đang tức giận, không ngờ anh đã đến tìm Khương Tuyết Nhu ngay tức khắc, còn đưa cô đi dạo phố, mua quần áo. Hai người dắt theo đứa bé, thật sự rất giống một nhà ba người.
Số lần mà Hoắc Anh Tuấn đưa cô ta đi dạo phố chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cô ta tức đến phát điên. Không được, cô ta không thể để cho Hoắc Anh Tuấn như vậy được. Đáy mắt cô ta lóe lên một tia thâm độc, mở cửa gọi Trình Nhã Thanh vào.