“Dì Khương, dì biết là cái đường gì đó hay sao, lần sau gì cũng có thể cho con để tim con ngọt một chút được không?” Hiểu Khê u mê nhìn Khương Tuyết Nhu.
“Dì cũng không biết, dù không như bác con kiến thức rộng như vậy, tình cảm phong phú, sớm nắng chiều mưa” Khương Tuyết Nhu châm biếm một câu sau, cúi đầu ăn thịt bò bít tết.
Hoắc Anh Tuấn buồn bực bưng ly nước uống một hớp. Anh nơi nào sớm nắng chiều mưa chứ.
Anh đây đường đường là người nắm quyền nhà họ Hoắc, đời này cũng chỉ ở chung với cô và Nhạc Hạ Thu. Thậm chí mùi vị phụ nữ cũng chỉ ở trên người cô mà nếm được qua.
Ăn xong thức ăn trẻ con, ba người lên đường đi đến rạp chiếu phim. Hiểu Khê ngồi ở trên cổ Hoắc Anh Tuấn, Khương Tuyết Nhu cầm áo khoác Hiểu Khê. Rơi vào trong mắt người bạn nhỏ khác, thật là giống như một nhà ba miệng vậy.
Nhất là ở thời điểm chờ đợi phim chiếu, đứng ở phía ngoài không ít người bạn nhỏ, cũng chẳng qua là cùng bố hoặc là cùng mẹ đi, mọi người cũng rất hâm mộ nhìn Hiểu Khê”
“Mẹ, mẹ nhìn cái em gái nhỏ đó thật hạnh phúc oh, bố mẹ cùng đưa cô bé đi”
“Cục cưng, bố của con đang làm thêm giờ kiếm tiền, không có biện pháp khác”
“Con cũng muốn có bố mẹ bầu bạn, hơn nữa bố người ta thật là đẹp trai mẹ thật là đẹp”
Hiểu Khê nghe được những lời nói kia, khỏi phải nói hình dáng nhỏ kia có bao nhiêu đắc ý.
Khương Tuyết Nhu nhìn mỉm cười nhưng lại hiện lên chua xót.
Thật ra thì lúc ở nước ngoài, Hiểu Khê cũng hâm mộ người bạn nhỏ khác có bố mẹ cùng với chúng bầu bạn, đây cũng là nguyên nhân thực sự cuối cùng của cô khi không nhẫn tâm cự tuyệt đến xem gấu pooh với cô bé.
Cô đột nhiên nghĩ đến Hiểu Lãnh, gần đây tổng giám đốc Hoắc Anh Tuấn chạy theo cô, cô đã mấy ngày không đi thăm Hiểu Lãnh, Hiểu Lãnh quá hiểu chuyện, hiểu chuyện đến nỗi khiến cho cô đau lòng.
“Cô còn đứng đó làm gì” Lòng bàn tay bất thình lình bị người đàn ông nào đó bắt lấy, mắt Hoắc Anh Tuấn sáng quắc chăm chú nhìn cô: “Muốn ăn chút gì không, tôi đi mua cho cô.”
“Con muốn... Con muốn ăn bắp rang. “Hiểu Khê dẫn đầu mở miệng trước.
“Cho là tôi đi với các người thì là thích ăn hàng như các người sao” Khương Tuyết Nhu lẩm bẩm, nhưng mà vẫn Hoắc Anh Tuấn nghe được.
Anh đâu ra đấy nói: “Tôi không phải thích ăn hàng, tôi chẳng qua là thích ăn đồ ăn cô làm” “Con cũng là như vậy, dì Khương làm đồ ăn ngon nhất đẹp nhất toàn thế giới” Hiểu Khê nói theo phụ họa.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của hai bố con có mấy phần giống nhau, ánh mắt Khương Tuyết Nhu ôn như: “Tôi muốn uống một ly trà sữa”.
Hoắc Anh Tuấn đem Hiểu Khê giao trong tay Khương Tuyết Nhu, sau đó xoay người đi mua trà sữa.
Hiểu Khê nằm ở trong ngực Khương Tuyết Nhu, bỗng nhiên thấp giọng nói: “Mẹ, bố cặn bã... Bây giờ là đang đeo đuổi mẹ sao”
“Tiểu nha đầu như con thì biết cái gì.” Khương Tuyết Nhu bóp bóp chóp mũi của cô bé.
“Mẹ, con chính là cảm thấy... Bố cặn bã thật ra thì cũng tốt vô cùng” Hiểu Khê đáng thương ngập ngừng nhìn cô: “Các người... Dứt khoát ở chung một chỗ đi”