“Chính là như vậy, vóc người tổng giám đốc cao lớn uy vũ như vậy, nhìn một cái chính là kéo dài được, cô ta còn chưa thấy đủ sao”.
“Nhưng mà có phải tổng giám đốc thật ra là bên ngoài mạnh mẽ bên trong hỏng hay không.”
-
Mắt thấy đề tài này được bàn tán hướng đi càng đi càng sai lệch, Ngôn Minh Hạo đen mặt. Nói vạch trần ra cả như vậy, chuyện riêng tư của Cậu cả Hoắc về điểm kia cũng phải lột sạch ra như vậy.
"Các người im miệng, trốn ở đây nghị luận tổng giám đốc, có phải không muốn làm?” Ngôn Minh Hạo cảnh cáo.
Mọi người lúc này mới phát giác mình nói bậy, trên người toát ra một dòng mồ hôi lạnh. Lúc này Hoắc Nhã Lam gõ cửa đi tới: “Hoắc Anh Tuấn đầu?”
“Ở trong phòng làm việc” Ngôn Minh Hạo nhanh đi lên nói: “Phu nhân, bà nhất định phải khuyên nhủ tổng giám đốc Hoắc, anh ấy hai ngày này liều mạng vào công việc, đều không nghỉ ngơi”
Hoắc Nhã Lam trực tiếp mở cửa, sau khi tiến vào, đóng cửa.
Hoắc Anh Tuấn bị quấy rầy nâng lên cặp mắt tràn đầy tia máu: “Mẹ tới làm gì?”
“Nếu con không đi về, những người thư kí bên ngoài không thể nào không ngày không đêm bên cạnh con làm thêm giờ, bọn họ là người có nhà”
Hoắc Nhã Lam kéo ra cái ghế ngồi xuống, nhìn con người kiêu căng ngạo mạn Hoắc Anh Tuấn thở dài. Bà vẫn cho là Hoắc Anh Tuấn một chút cũng không giống bà, nhưng bây giờ mới phát hiện Hoắc Anh Tuấn
mới là giống như bà nhất, đi qua đường cũng giống bà như đúc: “Chuyện của con cùng Nhạc Hạ Thu là tính thế nào?
Hoắc Anh Tuấn trầm mặc mím chặc môi mỏng, mấy ngày nay Nhạc Hạ Thu một mực gọi điện thoại cho anh, gởi tin nhắn, anh nhất quyết không có nhận cũng không trở về.
Hoắc Nhã Lam cau mày nói: “Chuyện cụ thể mẹ mặc dù không rõ ràng, nhưng con cũng chưa nói qua sẽ cùng Nhạc Hạ Thu làm hôn lễ nữa. Nói rõ ràng, ngày đó cảnh sát ít nhiều cũng nói đúng sự thật. Nhạc Hạ Thu thật sự làm chuyện có lỗi với con”
“Chuyện của chính con thì con sẽ biết giải quyết, không cần mẹ quan tâm” Hoắc Anh Tuấn gương mặt tuấn tú khó coi mở miệng.
“Nếu như cô ta thật sự cắm cho con một cái sừng, nhà họ Hoắc chúng ta là tuyệt đối sẽ không tiếp nhận cô ta” Hoắc Nhã Lam vô cùng cứng rắn nói: “Mẹ nói những lời này là lấy lập trường của con mà nói. Hoắc Anh Tuấn, có lẽ con căn bản cũng không có hiểu được cái người Nhạc Hạ Thu này.”
Nếu là lúc trước Hoắc Anh Tuấn sẽ phản bác, nhưng không biết sao phải, giờ phút này anh lại cũng đồng tình.
Đến tột cùng là cái gì khiến cho Nhạc Hạ Thu mỗi lần cùng Lỗ Triết Hạn ngủ xong, trở lại không lộ ra một tia áy náy, còn lộ ra đối với mình vẫn dáng vẻ thâm tình chứ.
Là Nhạc Hạ Thu thật ra biết cách che giấu, ngụy trang sao?
Nếu không phải Lỗ Triết Hạn chết, anh ta vẫn một mực uy hiếp Nhạc Hạ Thu, như vậy hai người sau khi kết hôn, nói không chừng Nhạc Hạ Thu cũng sẽ cùng anh ta ngủ chung. Trước khi cưới anh bởi vì chuyện của Khương Tuyết Nhu, nhịn một chút cũng được đi. Nhưng sau khi cưới, người đàn ông nào có thể chịu được, vả lại, lỡ như Nhạc Hạ Thu mang thai đứa con của người đàn ông kia thì phải làm thế nào.
Anh càng nghĩ càng cảm thấy hậu quả đáng sợ.
Hoắc Nhã Lam hít một hơi thật sâu, mang theo mấy phần khổ sở nói: “Liền lấy mẹ làm ví dụ đi, mẹ trước kia luôn miệng nói hiểu Sở Minh Khôi. Còn vì ông ta mà gây gổ với con, nhưng mà mấy năm nay ông ta càng ngày càng