“Anh Tuấn, em không phải cố ý muốn gạt anh. Em là bị ép, người kia trước kia ở nước Miên là một trong số những người bắt cóc em. Anh hẳn biết sự kiện kia đối với em mà nói có bao nhiêu thống khổ, em không còn sạch sẽ nữa. Nhưng mà người kia giống như ma quỷ vậy xuất hiện lần nữa.
Anh ta nói trong tay anh ta có hình và video lúc em bị cưỡng hiếp, em không có biện pháp khác. Em sợ anh biết anh sẽ chê em, nên em cho anh ta tiền, ba trăm tỷ, sáu trăm tỷ, nhưng mà anh ta còn chưa thấy đủ, anh ta muốn em ngủ với anh ta”
Nhạc Hạ Thu vừa nói ngồi xổm người xuống thống khổ khóc rống lên: “Em thật cảm thấy thật là ghê tởm. Mỗi lần bị anh ta đụng, em cũng chán ghét muốn ói. Anh Tuấn, em sai rồi, em thật xin lỗi anh. Nhưng em không phải cố ý, em yêu anh, anh bình thường đều đã chị em như vậy, bị em đụng một chút thì sẽ ói, em sợ anh sau khi thấy hình sẽ càng chê em”
“Được rồi”
Hoắc Anh Tuấn đưa tay đỡ cô ta đứng dậy.
Nhạc Hạ Thu lập tức nhào vào trong ngực anh, ôm anh than vãn khóc lớn: “Anh Tuấn, đừng rời bỏ em, không có anh, em sẽ chết.”
Thân thể Hoắc Anh Tuấn cứng đờ.
Thật ra thì trước khi bảo lãnh cô ta ra ngoài, cảnh sát cũng đã nói cho anh biết những chuyện này.
Anh có trách cứ Nhạc Hạ Thu quá ngu xuẩn, gặp phải loại chuyện bị người khác uy hiếp này, cô ta hẳn nên nói cho anh biết.
Nhưng nghe Nhạc Hạ Thu khóc kể cho anh biết, cũng bởi là chuyện mình một mực không muốn đụng cô ta, mới có thể đưa khiến cho cô ta càng ngày càng không có cảm giác an toàn.
Anh bây giờ cũng không có trách cô ta như vậy, chẳng qua là trong lòng vẫn rất khó chịu.
Thậm chí, theo bản năng rất muốn đẩy Nhạc Hạ Thu ra.
“Hạ Thu, em bình tĩnh một chút, chúng ta trước tiên trở về biệt thự Hải Tân đi” Hoắc Anh Tuấn đem cô ta đỡ lên xe.
Ngôn Minh Hạo ở phía trước lái xe.
Toàn bộ hành trình Nhạc Hạ Thu đều đem thân thể tựa vào trong lồng ngực của Hoắc Anh Tuấn, một mực lải nhải không ngừng giải thích:
“Anh Tuấn, Lỗ Triết Hạn đã chết. Sau này em cũng sẽ không làm chuyện có lỗi với anh nữa. Chúng ta huề nhau có được hay không? Anh trước đó vài ngày không phải là cũng cùng Khương Tuyết Nhu ngủ với nhau hay sao? Em đều biết, anh ở nơi đó với cô ta qua đêm hai lần”
Trong lòng Hoắc Anh Tuấn bỗng nhiên cười khổ một hồi.
Anh luôn miệng nói yêu Hà Thu, nhưng mình lại cùng Khương Tuyết Nhu phát sinh quan hệ. Mà Hạ Thu, luôn miệng nói yêu anh hơn mười năm, muốn kết hôn với anh nhưng trước đó vài ngày vẫn cùng người đàn ông khác lên giường.
Đối với tình cảm của hai người, anh lần đầu tiên thấy mê mang như vậy.
Anh thật có thể cùng Hạ Thu tiếp tục ở một chỗ sao, tình cảm như vậy không bẩn sao?
“Anh Tuấn, anh nói chuyện đi, em van cầu anh nói chuyện được không, cái bộ dạng này của anh thật sự khiến em sợ hãi” Nhạc Hạ Thu cũng không biết làm sao nghẹn ngào.
“Hạ Thu, em nghiêm túc trả lời anh, Lỗ Triết Hạn chết có liên quan tới em hay không?” Con ngươi lạnh lùng của Hoắc Anh Tuấn nhìn chằm chằm vào cô ta, ánh mắt kia thật giống như đem người nhìn xuyên thấu vậy.
Nhạc Hạ Thu run rẩy, nói: “Lỗ Triết Hạn chết là tại vì bị bắn chết, em nơi nào có bản lãnh tìm sát thủ như vậy? Em mà có năng lực này, từ sớm đã để cho người ta giải quyết anh ta, hà cớ chi bị anh ta uy hiếp một khoảng thời gian như vậy.”
Hoắc Anh Tuấn trầm mặc nhấp mân môi mỏng, không nói.
Nhạc Hạ Thu nói tiếp: “Lỗ Triết Hạn người kia ở nước ngoài làm không ít chuyện xấu, dùng từ táng tận lương tâm mà nói cũng không quá đáng. Sau khi trở lại lại một mực đánh cược tiền, hút ma túy, anh ta có quá nhiều kẻ thù”
“Được rồi, anh biết.”
Hoắc Anh Tuấn rốt cuộc mở miệng, sau khi anh nói xong, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhạc Hạ Thu nhìn gò má anh tuấn của anh, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Chẳng qua là trong lòng cô ta còn có rất nhiều nghi ngờ, thi thể của Lỗ Triết Hạn là ai làm ra, là ai ở sau lưng muốn hại cô ta.
Trong lòng cô ta hoàn toàn không có chắc, nhưng thật may, Hoắc Anh Tuấn lựa chọn tin cô ta.
.....
Sau khi đến biệt thự Hải Tân.
Hoắc Anh Tuấn đưa cô ta đi vào, chẳng qua là sau khi cô ta nhìn thấy trong phòng khách có mấy rương hành lý, cả người cũng không tốt.
“Anh Tuấn, chúng ta đây là... Phải đổi chỗ ở sao?”