Một dòng máu lạnh như băng chảy tràn ra toàn thân.
Trong đầu anh vang vọng hình ảnh là mỗi ngày sau khi anh tan việc trở về Nhạc Hạ Thu đều nhà chờ đợi mình.
Cô ta hoạt bát hiền lành, hình dáng thanh khiết.
Bây giờ cảnh sát nói cho anh biết Nhạc Hạ Thu một tuần lễ có rất nhiều lần cùng một người đàn ông khác ở nhà trọ cùng nhau sáu bảy giờ.
Lúc đi ra với đi vào quần áo không giống nhau...
Hạ Thu nói kia người đàn ông kia là người mướn nhà, nhưng mà cùng người mướn nhà ở trong nhà chung một khoảng thời gian dài như vậy là sao.
Người phụ nữ này tại sao lại lừa gạt anh, tại sao lại nói láo.
Lý do thật ra là rất đơn giản.
Nếu như có thể, anh thật không muốn tin tưởng.
Thì ra anh quả thật không hiểu Nhạc Hạ Thu lắm.
Nghĩ đến anh thề chân thành nói tin tưởng cô, đột nhiên cảm giác được mình rất buồn cười.
Vừa nghĩ tới Nhạc Hạ Thu chạm qua người đàn ông bẩn thỉu như vậy. Vào giờ phút này, anh bỗng nhiên cảm thấy rất vui mừng, thật may mình không có cùng Nhạc Hạ Thu phát sinh qua quan hệ.
Không chỉ anh, Tống Dung Đức và Quý Tử Uyên hai người đều ngẩn ra.
Nhất là Tống Dung Đức, con người trừng đến đỏ bừng: “Cái này không thể nào, Hạ Thu không phải loại người như vậy.”
Cảnh sát Dương nói: “Chúng tôi phá án cũng là dựa theo sự thật nói chuyện, trước mắt tổ ma túy đang truy xét cái tuyến ma túy kia. Ngoài ra Lỗ Triết Hạn là bị súng bắn chết, cái chết tính tới giờ cũng không qua một tuần lễ, cảnh sát chúng tôi nghi ngờ là Nhạc Hạ Thu sắp kết hôn rồi, vì tránh để cho có người tiết lộ quan hệ bất chính của cô ta và Lỗ Triết Hạn, nên tìm người giết người diệt khẩu”.
Thân thể Tống Dung Đức chấn động một cái, hét: “Hạ Thu làm sao có thể giết người, cô ấy bình bường một con cá cũng không nỡ giết”
“Đây chẳng qua là chúng tôi nghi ngờ, trước mắt còn đang điều tra, nếu như cô ta không có tham dự giết người, chờ bên tổ ma túy kia tra được tuyến ma túy xong, chúng tôi tự nhiên sẽ thả người” Cảnh sát Dương nói.
"... Được”
Hoắc Anh Tuấn cũng không biết mình là làm sao từ trong sở cảnh sát đi ra.
Trong đầu anh đều là câu nói kia của Nhạc Hạ Thu, người đàn ông kia chẳng qua là người mướn nhà.
A, người mướn nhà.
“Lão Hoắc, cậu phải tin tưởng Hạ Thu” Tống Dung Đức bắt lại bả vai của Hoắc Anh Tuấn, kích động nói: “Tôi không tin Hạ Thu là loại người đó"
“Dung Đức, có thể mọi người chúng ta đều quên. Hạ Thu chỉ là một người phụ nữ bình thường” Quý Tử Uyên cau mày đốt điếu thuốc: “Người phụ nữ bình thường cũng phải có nhu cầu, mà lão Hoắc cho tới bây giờ cũng không có cho cô ấy”
Hoắc Anh Tuấn kinh ngạc một trận.
Là thế này phải không?
Nhưng mà anh rõ ràng đã cùng Nhạc Hạ Thu nói qua, nếu như cô ấy không tiếp nhận nổi như vậy mình cũng có thể buông tha.
Là cô ấy nói không quan trọng, cô ấy không thèm để ý những thứ kia.
Rốt cuộc những lời này của cô ấy là thật hay là giả, Hoắc Anh Tuấn chợt phát hiện mình có thể cho tới bây giờ không chân chính hiểu được Nhạc Hạ Thu.
“Mẹ nó!” Tống Dung Đức giận trợn mắt nhìn Quý Tử Uyên thô tục.