Ông cụ Tổng căm tức mắng: “Đừng tưởng rằng tạo không biết, tối hôm qua mày tại sao lại đi uống say! Còn không phải là bởi vì Nhạc Hạ Thu hôm nay sẽ kết hôn sao? Nhà họ Tống dù sao cũng là danh môn thế gia, làm sao lại sinh ra một người không chịu thua kém như mày? Kinh Đô là không còn người phụ nữ nào khác sao? Mày muốn cả ngày lẫn đêm đuổi theo người ta, con cháu nhà Tổng thị bị người khác xem là lốp xe dự phòng, mày không cảm thấy mất thể diện, thì tạo với bố mẹ mày cũng mất mặt”
“Ông nội, ông nói thật khó nghe, con từ khi nào trở thành lốp xe dự phòng của người ta, con với Hạ Thu là bạn tốt” Tống Dung Đức không thoải mái giải thích.
Chung Nghệ Vi cũng tức giận nói: “Bạn tốt người ta gọi một cú điện thoại thì con liền nghe theo chạy đến sao, hồi đó đi học quyển nhật ký cũng viết đầy tên Nhạc Hạ Thu”.
“Mẹ, mẹ thật quá đáng, nhìn lén quyển nhật ký của con” Tống Dung Đức thẹn quả hóa giận.
“Con là con trai mẹ, mẹ không nghĩ con bị người khác xem như kẻ ngu vậy” Chung Nghệ Vi kích động nói.
“Trước kia mẹ mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng Hoắc Anh Tuấn cũng sắp kết hôn rồi, con cũng lớn rồi, còn gây ra loại chuyện này, mej đi ra ngoài đều bị người ta cười nhạo nhìn. Người khôngg biết còn tưởng rằng mẹ đây không để ý dạy con trai”
Ông cụ Tổng hừ một tiếng: “Chuyện của cái người Lâm Minh Kiều đó, mày cũng đừng tưởng rằng tạo nửa điểm cũng không biết chuyện này. Ba năm trước, người ta ở Âu Lam Phương làm điều chế sự thật tốt, mày vì cô ấy cùng Nhạc Hạ Thu có một chút ân oán cá nhân, khiến cho danh tiếng của người ta bị tổn hại, còn phải triệt đường sự nghiệp của cô ấy. Tao già rồi, nhưng không đến nổi hồ đồ, người ta tối hôm qua tại sao trả thù mày, còn không phải là lỗi của mày do tự mình gánh vác hay sao, tội chứng rành rành”
“Ông nội...” Tống Dung Đức buồn bực muốn chết, anh ta không nghĩ tới người nhà mình lại nói chuyện giúp Lâm Minh Kiều.
“Làm ơn, con có phải là cháu trai ruột thịt của ông hay không vậy?”
“Tao cũng muốn biết Tổng Vận Minh tạo cả đời quang minh lỗi lạc, làm sao sinh ra được loại cháu trai này.” Ông cụ Tống tức giận vỗ bàn đứng dậy tại chỗ: “Mày nhìn những người chú, cô, anh chị kia của mày, liêm chính ngay thẳng, có người nào giống như mày hay không?”
“Bố, bố đừng bị chọc tức” Tống Vương Quý vỗ sau lưng cho ông cụ Tổng.
“Thật là mất mặt” Ông cụ Tổng hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên nói: “Vừa vặn, mày nói là Lâm Minh Kiều hại mày, danh tiếng đàng hoàng đứng đắn của mày dù sao cũng bị Lâm Minh Kiều phá hủy, hay là để cho cô ấy giúp mày đi.”
“Giúp... Giúp con cái gì?” Tống Dung Đức có chút kích động, anh ta cũng biết, mình dù sao cũng là cháu trai ruột của ông nội, người nhà vẫn sẽ giúp anh ta.
“Giúp mày một đoạn nhân duyên, để cho cô ấy gả cho mày" Ông cụ Tống thở dài: "Tuy nói nhà họ Lâm thân phận hơi thấp, nhưng đây cũng là không có biện pháp khác để xử lý”.
Tống Dung Đức hoàn toàn bối rối, để cho Lâm Minh Kiều gả cho mình?
NO NO NO!!
“Ông nội, ông đùa gì thế?
“Mày cảm thấy tạo giống như là đang nói đùa sao?" Ông cụ Tống hung ác trợn mắt nhìn anh ta một cái.
“Lâm gia ở Thanh Đồng cũng coi là nhà giàu có số một số hại. Anh trai của Lâm Minh Kiều là Lâm Minh Sâm còn rất có bản lĩnh, hai năm này nhà họ Lâm cùng công ty nhà họ Tổng chúng ta cũng có một ít hợp tác nhỏ, chị mày nói Lâm Minh Sâm là một nhân vật giỏi, sau khi anh ta tiếp nhận lấy công ty thì làm cái gì chắc cái đó, càng ngày càng lớn.
Danh tiếng của nhà họ Lâm cũng cũng không tệ lắm, trừ ba năm trước chuyện của Lâm Minh Kiều và Nhạc Trạch Đàm kia... Nhưng tao cũng điều tra, người ta là trong sạch, cũng là mày với Hoắc Anh Tuấn tạo nghiệt, hại danh tiếng của người ta. Vừa vặn, cũng giúp mày bớt suy nghĩ về người phụ nữ Nhạc Hạ Thu kia”
“Bố mẹ, các người mau thay con nói chuyện với ông nội. Ông nội đã càng già càng hồ đồ rồi” Tống Dung Đức chỉ có thể cầu trợ giúp từ cha già và mẹ già.
Chung Nghệ Vi do dự một chút, nhìn về phía ông cụ Tống: “Lâm Minh Kiều người ta cũng chưa chắc sẽ nguyện ý gả cho nó”