Nhưng mà trước khi cô ta nổi giận, sau lưng bỗng nhiên vang lên giọng nói lạnh như băng. “Lâm Minh Kiều, lập tức nói xin lỗi Hạ Thu ngay cho tôi”
Tống Dung Đức đạp bậc thang đá xanh sải bước đi lên, một gương mặt đào hoa tuấn mỹ như yêu nghiệt trên nét mặt hiện đầy sương lạnh.
Nhạc Trạch Đàm giống như thấy cứu tinh vậy, lập tức khập khễnh chạy tới: “Cậu Tống! Cứu mạng a, người phụ nữ này quá ác độc, vừa thấy mặt đã đánh tôi thành ra như vậy, cô ta còn muốn đánh em tôi, thật may là anh tới nhanh”
“Dung Đức, anh cuối cùng cũng tới” Nhạc Hạ Thu vành mắt đỏ au, bày ra một bộ dạng bị ủy khuất rất lớn.
Tống Dung Đức nhìn thấy lửa giận bốc ba mét, nhìn vào ánh mắt của Lâm Minh Kiều hận không thể đem cô ăn: “Loại nữ nhân ác độc như cô còn muốn gả cho nhà giàu nhất toàn cầu, tôi thấy cô là đang nằm mơ, hôm nay nếu như cô không quỳ xuống nói xin lỗi hai người bọn họ, thì đừng nghĩ tới rời khỏi nơi. này”.
Lâm Minh Kiều nói: “Không đúng nha, anh với Nhạc Hạ Thu là quan hệ thế nào? Cô ta bị khi dễ tại sao không tìm Hoắc Anh Tuấn, ngược lại tìm anh? Các người chẳng lẽ là lén lút qua lại với nhau sao?”
“Cô đừng có nói bậy nói bạ, tôi là bạn của Hạ Thu” Huyệt thái dương của Tống Dung Đức nổi gân. xanh, anh ta phát hiện, mỗi lần cùng người phụ nữ này trao đổi, liền hận không thể đem miệng cô xé ra làm ba.
“Còn có bạn tốt như vậy, vừa gọi liền đến” Lâm Minh Kiều mặt đầy hâm mộ nhìn Nhạc Hạ Thu: “Thật hâm mộ nha, chẳng những có người bạn trai giàu nhất, còn có một người tri kỷ tùy thời có thể tới bảo vệ cô. Nhưng mà cô thật là không nhìn ra, không hiểu là Tống Dung Đức thích cô sao”.
“Lâm Minh Kiều, cô nói bậy nói ba cái gì” Gương mặt tuấn tú của Tống Dung Đức hoảng hốt, lại cắt ngang lời Lâm Minh Kiều: “Cô im miệng cho tôi.”
Nhạc Hạ Thu cũng không có khá hơn chút nào, chuyện Tống Dung Đức thích cô ta, cô ta đã sớm biết, chẳng qua là mọi người đều không nói ra mà thôi, Lâm Minh Kiều bỗng nhiên ngay trước mặt vạch trần, khiến cho cả cô ta và Tống Dung Đức đều rất lúng túng.
“Minh Kiều cũng nói không sai nha, anh thích cô ta, tôi đã sớm nhìn ra” Khương Tuyết Nhu cũng sâu. kín bổ sung: “Trước kia anh còn nói tôi ly dị với Hoắc Anh Tuấn. Tâm tư yên lặng tác thành kia của anh có nói là thần tình yêu cũng không quá
“Đúng vậy đúng vậy, tôi nghe nói anh cũng không có đi tìm bạn gái” Lâm Minh Kiều sắc mặt cổ quái nhìn lướt qua anh từ trên xuống dưới: “Anh... thời điểm cái đó có nhu cầu, trong đầu anh chẳng lẽ là nghĩ đến dáng vẻ của Nhạc Hạ Thu sao?”
“Lâm Minh Kiều, cô tự tìm cái chết”
Tổng Dung Đức trong đầu như nổ tung, gương mặt tuấn tú của anh thoáng đỏ lựng, không thể nhịn được nữa hướng tới Lâm Minh Kiều bạt tại đánh tới.
Nhưng mà Lâm Minh Kiều cũng không phải người ngu, nhanh chóng né tránh, kéo tay Khương Tuyết Nhu liền chạy xuống núi.
Chạy đến một nửa, cô vừa lớn tiếng quay đầu kêu: “Nhạc Hạ Thu, cô thật không phúc hậu. Ngày mai đã lập gia đình rồi, lại chiếm hữu thêm một người đàn ông khác, khiến cho anh ta mỗi lần cô có chuyện đều chạy theo đến. Cô thật không biết xấu hổ sao? Còn có Tống Dung Đức, tôi thấy anh thật là đáng thương”
Mỗi một câu cô nói giống như là bàn tay vậy tát lên trên mặt Tống Dung Đức và Nhạc Hạ Thu.
Nhưng mà Nhạc Hạ Thu là khó chịu, Tống Dung Đức lại là thẹn quá thành giận, còn có một màn phiền muộn bị ai không nói ra được.
“Lâm Minh Kiều, cô đứng lại”
Trong lúc nhất thời, anh ta cũng không biết đối mặt với Nhạc Hạ Thu như thế nào, chỉ có thể đuổi theo.
"Chết tiệt, anh ta đuổi theo, chạy mau chạy mau” Lâm Minh Kiều không lường được anh ta sẽ tới, bị dọa sợ lôi tay Khương Tuyết Nhu một đường chạy như điên xuống dưới núi, làm cho Khương Tuyết Nhu mệt muốn chết.