Khi anh ta phục hồi tinh thần lại, nổi cơn giận dữ hướng Lâm Minh Kiều đánh tới.
Nhưng mà Lâm Minh Kiều lách người qua, trực tiếp đem anh ta vật ngã lên trên đất.
Phía dưới đều là xi măng, Nhạc Trạch Đàm lập tức bị đau đến nỗi lục phủ ngũ tạng đều đau: “Tiện...”
“Có biết nói chuyện hay không” Lâm Minh Kiều một cước đạp lên trên mặt của anh ta.
“Anh” Nhạc Ha Thu tức giận sắc mặt đại biến, xông tới muốn kéo Lâm Minh Kiều, nhưng Khương Tuyết Nhu nhanh hơn ngăn ở trước mặt Lâm Minh Kiều.
“Ai, người ta là đang giải quyết những thứ ân oán cũ, cô chạy tới xem náo nhiệt làm gì?
Khương Tuyết Nhu làm một bộ giọng khuyên nhủ, khiến cho Nhạc Hạ Thu cũng tức đến sắp nổ tung.
Cô ta là không muốn quan tâm đến Nhạc Trạch Đàm, nhưng dẫu sao Nhạc Trạch Đàm cũng là anh của cô ta, anh ta cứ bị đánh như vậy ngay trước mặt cô ta, cũng là làm mất hết thể diện của cô ta.
“Hạ Thu, mau báo cảnh sát, tìm Cậu cả Hoắc, tìm Cậu Tổng” Nhạc Trạch Đàm bị đánh gào khóc.
Anh ta cũng không biết những năm này Lâm Minh Kiều ở bên ngoài trải qua những gì, nhưng mà quả đấm thay đổi cũng mạnh như sắt vậy, đánh tới nỗi anh ta đau đến mức không muốn sống nữa. Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om nha
“Lâm Minh Kiều, con tiện nhân này, lão tử trở về nhất định tìm người dạy dỗ cô, có bản lãnh cô đừng chạy, tôi sẽ tìm mấy người đàn ông kia cùng tới chơi... ”
“Cái miệng này của anh cũng quá dơ bẩn, giúp anh phải một chút” Lâm Minh Kiều cầm lên một viên đá không lớn không nhỏ bên cạnh lên.
Trong khu mộ, nhất thời vang lên tiếng kêu thảm thiết thất thanh của Nhạc Trạch Đàm.
Nhạc Hạ Thu sắc mặt hơi tái, cô ta lập tức lấy điện thoại di động ra, muốn gọi điện thoại cho Hoắc Anh Tuấn, nhưng nghĩ tới gần đây Hoắc Anh Tuấn đối với Nhạc Trạch Đàm cũng chán ghét, cuối cùng bấm điện thoại gọi cho Tổng Dung Đức.
Khương Tuyết Nhu không ngăn cản, cứ ôm ngực lẳng lặng như vậy nhìn cô ta gọi.
Cho đến khi kinh động đến nhân viên quản lý khu mộ.
“Các người làm gì, muốn đánh nhau thì đi chỗ khác, không nên ở chỗ này quấy rầy người chết thanh tịnh”.
Nhạc Hạ Thu đang muốn mở miệng, Lâm Minh Kiều đã bụm mặt “Ô ô ô “gật đầu: “Được được, thật xin lỗi, tôi cũng là thấy người này liền không khống chế được, chú ruột của tôi chính là bị người này làm cho đang sống sờ sờ mà tức chết. Anh ta cũng chính là con trai ruột của chú ruột tôi, chú tôi mới hơn năm mươi tuổi thôi, hơn nữa mấy năm trước tôi xuất ngoại, bọn họ liền cho tới bây giờ cũng không tới quét qua mộ của chú”
Nhạc Trạch Đàm trợn to mắt muốn giải thích, nhưng mà miệng bị đánh quá ác, răng cũng rớt mấy viên, vừa mở miệng quai hàm thật đau, miệng cũng lọt gió.
Nhân viên quản lý thở dài: “Tôi ở khu này quản lý rất lâu rồi, chuyện gì cũng đều gặp, có một số mộ hơn mười năm hết tết đến cũng không người tới quét qua, nhưng mà làm hậu bối phải có lương tâm”.
“Ừ, tôi không muốn đánh nữa, người như anh ta đã là như vậy, bản tính khó sửa đổi, đánh cũng vô ích.” Lâm Minh Kiều một bên che miệng Nhạc Trạch Đàm, một bên ưu thương nói.
“Được rồi, quy củ dập đầu một cái, xuống núi đi đi” Nhân viên quản lý nói xong cũng đi.
Nhạc Hạ Thu đã tức đến mặt mũi cũng trắng bệch: “Hai người các người... Vô sỉ, bố tôi lúc nào trở thành người thân của cô, có xấu hổ hay không?
“Yên tâm, nếu như so với các người, thì vẫn là xứng đáng hơn”
Lâm Minh Kiều buông ra Nhạc Trạch Đàm, gương mặt Nhạc Trạch Đàm sưng to hận không thể đem Lâm Minh Kiều đánh chết, nhưng nghĩ tới thủ đoạn mới vừa rồi của cô, vẫn là không có dám tiến lên.
Một mình anh ta không phải đối thủ của cô, cùng lắm là gọi tới mấy người, còn sợ không đánh chết được cô.