“Con biết chứ, nhưng mà bác sắp kết hôn rồi, dì Khương nói ngày nào bác cũng ở cạnh con, dì Nhạc sẽ không vui, con không muốn dì ấy không thích con” Hiểu Khê hồn nhiên nói.
Hoắc Anh Tuấn ảo não nhìn Khương Tuyết Nhu.
“Tôi nói gì sai sao?” Khương Tuyết Nhu khẽ nhướng mày: “Hay là anh cho rằng, Nhạc Hạ Thu không để ý chút nào?”
Nếu như là lúc trước, anh dám cam đoan rằng Nhạc Hạ Thu không phải loại người như vậy, nhưng bây giờ thì anh không chắc chắn nữa.
Thậm chí nghe Khương Tuyết Nhu nói vậy, anh còn không kiềm được mà nghiến răng nghiến lợi.
“Mau đi đi, đừng có để lây cho Hiểu Khê” Khương Tuyết Nhu lại một lần nữa ra lệnh đuổi khách.
Hoắc Anh Tuấn chỉ đành nhận lệnh đi ra ngoài.
Sau khi lên xe, anh trực tiếp hạ lệnh: “Tới công ty đi, tôi đã uống thuốc rồi, không cần tới bệnh viện đâu”
Ngôn Minh Hạo nghe vậy không nói thêm gì nữa.
Dù sao thì tổng giám đốc nhà anh ta ngoại trừ tinh thần có chút bệnh tật ra thì thân thể bình thường khỏe như trâu, một năm bốn mùa không hề thấy bị cảm, hôm nay là ngoại lệ.
“Đúng rồi, gọi một cuộc điện thoại, bảo Hoắc Phong Lang tới công ty ngay lập tức” Hoắc Anh Tuấn mở miệng nói, anh không muốn nhìn thấy hình ảnh Hoắc Phong Lang, Khương Tuyết Nhu và Hiểu Khê một nhà ba người ở bên nhau ấm áp, hạnh phúc như vậy.
Ngôn Minh Hạo cạn lời, hiểu rõ cậu chủ nhà mình muốn gì. Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om nha
“Ngoài ra..” Hoắc Anh Tuấn lại nói thêm một câu: “Đi điều tra tình hình của Tạ Minh Ngạn”
Ngôn Minh Hạo nhịn không được nói: “Anh Hoắc, theo như tôi biết, Tạ thị ở Kinh đô là giai đình có dòng dõi thư hương, Tạ Minh Ngạn tao nhã lễ nghĩa, tài hoa hơn người, phẩm hạnh đoàn chính.”
“Đủ rồi” Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng ngắt lời: “Thứ tối cần là khuyết điểm của anh ta, bất cứ ai cũng có khuyết điểm, ví dụ như lăng nhăng, cặn bã, có ham muốn bất lương gì đó”.
Ngôn Minh Hạo bất lực nói: “Nghe nói là không có, Tạ Minh Ngạn là một người giữ mình trong sạch, về cơ bản đều không có đi ra ngoài chơi bời.”
“Tôi không cần nghe nói, chuyện nghe nói chưa chắc đã là thật” Hoắc Anh Tuấn nhắc nhở anh ta: “Ví dụ như chân thổi, miệng hối, bất lực, thích đàn ông, những thứ này đều được.”
"... Vâng ạ?
Ngôn Minh Hạo xấu hổ, xem như anh ta đã hiểu, anh Hoắc không phải là đang muốn châm ngòi ly gián trước mặt cô Khương sao?
Thật sự không biết anh đang nghĩ gì nữa, đã sắp kết hôn rồi còn lo chuyện của vợ cũ.
Chín giờ.
Anh bước vào văn phòng, Nhạc Hạ Thu đã chờ một lúc lâu trên sofa.
Thấy anh đến, cô ta lập tức chạy tới lo lắng hỏi: “Hiểu Khê đâu anh, vẫn ổn chứ?”
Hoắc Anh Tuấn ngước mắt nhìn thoáng qua cô ta, bây giờ cả người anh đều không thoải mái, chỉ muốn yên tĩnh một mình, sự xuất hiện của Nhạc Hạ thu khiến anh lập tức cảm thấy đau đầu.
“Hạ Thu, có thể nói với anh vì sao tối qua Hiểu Khê lại ngã không?” Hoắc Anh Tuấn đột nhiên mở miệng dò hỏi.
Nhạc Hạ Thu khẽ run lên, cô ta thấy vẻ mặt vô cảm của Hoắc Anh Tuấn, đột nhiên có chút Ỗthấp thỏm, cô ta không biết tôi qua Hiểu Khê có cáo trạng gì với anh không.
Thấy cô ta im lặng, sắc mặt Hoắc Anh Tuấn lại càng trầm xuống: “Trả lời câu hỏi của anh khó đến vậy sao?”
“Anh hiểu lầm rồi, em chỉ là... cảm thấy mình có trách nhiệm trong việc khiến con bé ngã” Nhạc Hạ Thu cắn môi, hàm hồ nói: “Là em không tốt, nếu như em cẩn thật một chút, nhẫn nại một chút, con bé có lẽ sẽ không bị ngã, em xin lỗi.
Hoắc Anh Tuấn nhìn chằm chằm cô ta.
Nếu như là lúc trước, có lẽ anh sẽ an ủi cô ta vô điều kiện.
Nhưng tiếng khóc của Hiểu Khê tối qua khiến lý trí anh hiểu được tuy rằng Nhạc Hạ Thu nhận trách nhiệm trong việc khiến Hiểu Khê té ngã, nhưng từ đầu tới cuối đều giấu giếm nguyên nhân Hiểu Khê bị ngã.
Giống như là... Hiểu Khê té ngã chỉ do cô ta không cẩn thận, lo lắng quần áo của cô ta bị ướt nên mới đẩy con bé ra ngoài.
“Hạ Thu, có phải em không thích trẻ con không?”
Anh đột nhiên hỏi một câu.