Được rồi, mặc dù anh cũng tưởng rằng là như vậy, nhưng tạm thời anh vẫn chưa ngửi ra được trong món ăn của Khương Tuyết Nhu có mùi vị của mẹ, có lẽ là mùi vị trong món ăn do Khương Tuyết Nhu và mẹ của Hiểu Khuê làm rất giống nhau.
“Được rồi, trẻ con giờ này đói cũng là chuyện bình thường thôi, cô đi làm... bánh Soufflé cho con” Khương Tuyết Nhu xoa cái đầu nhỏ của cô bé, sau đó xoay người đi vào phòng bếp.
Hiểu Khuê lập tức thả hai chân nhỏ của mình xuống rồi chạy theo giống như một con mèo nhỏ không chờ nổi tới lúc được cho ăn nữa vậy.
Hoắc Anh Tuấn chưa từng ăn qua bánh Soufflé, nhưng anh đã từng nghe Nhạc Hạ Thu nhắc qua, hình như là một món tráng miệng.
“Trễ vậy rồi mà cô còn cho con bé ăn món tráng miệng thì không tốt lắm đâu” Hoắc Anh Tuấn cau mày trách móc, nhưng anh cũng sẽ không quên rằng vừa nãy cô còn mới trách anh đã cho Hiểu Khuê xem điện thoại, kết quả là bản thân mình thiệt cả đôi đường đầu.
Khương Tuyết Nhu hoàn toàn không thèm để ý đến anh. Cô lấy 3 quả trứng gà từ trong tủ lạnh ra, tách Ỗ lấy lòng đỏ và lòng trắng.
Màu sắc tươi sáng của lòng đỏ trứng gà khiến các ngón tay của cô càng trở nên mảnh khảnh như búp măng hơn, cổ tay càng trở nên trắng nõn hơn khiến người khác như muốn nắm lấy vậy.
Hoắc Tuấn Anh nhìn đến thất thần một lúc lâu, mãi đến khi Hiểu Khuê trả lời anh: “Dì xinh đẹp làm bánh Soufflé không ngọt đâu ạ”.
“Hiểu Khuê, sao con biết được, giống như là con rất hiểu cô ấy vậy.” Trên mặt của Hoắc Tuấn Anh hiện lên sự thắc mắc.
Khương Tuyết Nhu cũng không thèm ngẩng đầu lên mà giải thích: “Bởi vì lúc trước Hoắc Phong Lang từng nhờ tôi chăm sóc con bé, đặc biệt là khoảng thời gian mẹ con bé vừa mới rời đi”
Hoắc Anh Tuấn hiểu rất rõ nhưng càng biết nhiều thì lại càng thấy không đủ. Cô làm bánh Soufflé rất nhanh, chưa đến 10 phút mà đã làm xong rồi.
Hoắc Anh Tuấn để ý thấy cô chỉ dùng lòng trắng trứng đánh thành kem, sau đó rắc thêm nho khô và quả. kiên lên bề mặt bánh, rất dinh dưỡng và lớp bánh kem cũng rất tốt, trẻ con ăn rất bổ.
Lúc trong bếp tỏa ra hương thơm thì đến cả người đàn ông già đầu như anh cũng hơi muốn ăn.
Sau khi làm xong, Hiểu Khuê ngồi ăn bánh Soufflé thơm ngọt trên bàn trà. Hoắc Anh Tuấn thấy thế lại hơi ngưỡng mộ.
Ngưỡng mộ Hiểu Khuê vẫn còn là một đứa trẻ con, chỉ cần mở miệng nói thôi thì Khương Tuyết Nhu đã làm cho con bé ăn rồi. Anh lại đi đến chỗ cửa của phòng bếp một lần nữa, Khương Tuyết Nhu đang dọn dẹp lại phòng bếp, ánh đèn vàng rọi xuống đỉnh đầu cô, rõ ràng ban ngày giống như một yêu tinh nhỏ, nhưng giờ phút này lại giống như một người phụ nữ toát lên vẻ đẹp chói lọi của một người mẹ không thể giải thích được.
Hình như cô rất hiểu con bé” Bỗng dưng Hoắc Anh Tuấn mở miệng nói: “Bình thường nếu một người phụ nữ chưa từng làm mẹ thì sẽ rất dễ dàng bó tay chịu trói khi đối mặt với trẻ con. Bây giờ Hiểu Khuê rất thích cô, thực sự xem cô giống như mẹ con bé rồi”
Trái tim của Khương Tuyết Nhu như bị lỡ mất một nhịp. Đâu chỉ dừng lại ở việc xem cô là mẹ đâu, bởi vì vốn dĩ cô chính là mẹ của cô bé mà có được không hả.
Nhưng cô cũng không dám tiết lộ chuyện này.
Cô đưa tay vuốt tóc, làm bộ như bình tĩnh nói: “Sao mà không hiểu được? Lúc mang thai lần đầu tiên, đọc nhiều sách giáo dục trẻ con như vậy rồi nhưng tiếc là hoàn toàn không có cơ hội để áp dụng, có lẽ anh sẽ không hiểu được tâm trạng của tôi đâu. Sau này sau khi ra nước ngoài rồi thì chỉ muốn nhìn thấy trẻ con, như thế sẽ nhớ tới đứa con đã mất của mình, sau này rồi anh sẽ trở nên mềm lòng hơn, sẽ nghĩ nếu như đứa con của mình vẫn còn thì chắc chắn cũng rất đáng yêu nhỉ? Dần dà anh sẽ trở nên thích chơi đùa với trẻ con hơn rồi sẽ từ từ hiểu những cảm giác đó thôi. Haiz, thôi bỏ đi, nói với anh cũng chỉ như đàn gảy tại trâu thôi, nhưng mà Hiểu Khuê thích tôi thì tôi cũng rất vui, đứa bé này rất đáng thương”
Trong lòng Hoắc Anh Tuấn bỗng dưng thấy đau xót không rõ tại sao.