Nếu như là người khác nói những lời này, anh sẽ không tin nhưng Hiểu Khuê chỉ là đứa bé hơn hai tuổi, Ỗtính cách đơn thuần sẽ chẳng bao giờ nói dối, nếu đã nói thì chắc chắn là thật.
Cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ Nhạc Hạ Thu sẽ nói những lời này.
Chẳng lẽ vì trong bữa cơm trước đó, anh khiển trách cô ta nên cô ta đẩy mọi trách nhiệm lên người Hiểu Khuế ư?
Một Nhạc Hạ Thu thế này, anh hoàn toàn thấy xa lạ!
Cho tới nay, Nhạc Hạ Thu trong lòng anh là một cô gái dịu dàng, lương thiện biết quan tâm người khác.
Anh nghĩ rằng tương lai bọn họ có con, chắc chắn Nhạc Hạ Thu sẽ vô cùng kiên nhẫn với đứa trẻ, nhưng hôm nay, sau khi dẫn Hiểu Khuê trở về, anh ý thức được Nhạc Hạ Thu vốn không nhẫn nại với trẻ con.
Điều này cũng không sao, nhưng sao cô ta có thể nói lời tàn nhẫn với một đứa trẻ mồ côi mẹ chứ. Là Nhạc Hạ Thu thay đổi hay do vốn dĩ anh không hiểu rõ cô ta.
“Hiểu Khuê à, nói cho bác biết, vừa rồi con ngã trong phòng tắm thế nào?” Hoắc Anh Tuấn thấp giọng hói.
Hiểu Khuê cắn môi nhỏ, trong mắt ánh lên vẻ sợ sệt. “Con hãy nói thật, bác thích đứa trẻ thật thà” Ánh mắt Hoắc Anh Tuấn nghiêm túc.
“Là.. con bước ra khỏi bồn tắm, lạnh quá nên muốn dì ôm con, chắc là dì cảm thấy con làm ướt đồ của dì nên đẩy con ngã xuống đất.”
Hiểu Khuê nói đến đó thì rơi nước mắt: “Bác đừng trách dì có được không, nếu không dì sẽ càng ghét con hơn, con rất muốn... rất muốn dì Khương, chỉ có dì Khương mới thích con thôi, còn không thích nơi này.”
“Được, bác dẫn con đi tìm dì Khương, đừng khóc”
Hoắc Anh Tuấn ôm cô bé đi ra ngoài.
“Hiểu Khuê còn đau không, có muốn để bác sĩ xem một chút không?” Nghe tiếng động, Nhạc Hạ Thu lập tức bước tới, trong miệng nói lời lo lắng.
Hoắc Anh Tuấn quay đầu nhìn cô ta, lần đầu tiên khi nhìn gương mặt này, trong lòng anh nổi lên sự nghi ngờ.
Cô ta quan tâm Hiểu Khuê thật à?
Nếu quan tâm, tại sao lại đe dọa một đứa bé?
Nếu quan tâm, chỉ vì sợ quần áo ướt mà lạnh lùng đẩy một đứa bé ngã xuống đất ư? Hoắc Anh Tuấn bỗng phát hiện bản thân không hiểu cô ta! Có lẽ dưới lớp da này cất giấu một Nhạc Hạ Thu mà anh không hiểu. “Không cần, anh dẫn con bé về biệt thự”. Hoắc Anh Tuấn xoay người, ôm Hiểu Khuê đi mà không ngoảnh đầu nhìn lại.