Dưới ánh đèn vàng ấm áp, Nhạc Hạ Thu cắn răng, chỉ hận không thể tát cho Hiểu Khuê một bạt tai. Sau khi ăn cơm xong, Hiểu Khuê cần phải tắm rửa.
Hoắc Anh Tuấn chưa bao giờ có kinh nghiệm tắm cho em bé, vì vậy anh đành nhờ dì Trương giúp cô bé tắm rửa.
Nhưng Hiểu Khuê lại lắc đầu: “Mẹ đã từng nói rồi, không thể để cho người xa lạ nhìn thân thể mình, di Nhạc có thể tắm giúp cháu không ạ?”
Cô bé mang vẻ mặt chờ mong nhìn về phía Nhạc Hạ Thu.
Đỉnh đầu Nhạc Hạ Thu tê dại: “Di... Dì cũng không.”
Hình nhưng chúng ta cũng không quá thân thuộc mà đúng không nhỉ?
“Thôi đi, vậy cháu không tắm nữa” Hiểu Khuê cúi đầu: “Bác cũng không thể tắm giúp Hiểu Khuê được, nam nữ cũng phải tách biệt”
Hoắc Anh Tuấn nghe xong liền cười, quay người nói với Nhạc Hạ Thu: “Em giúp con bé tắm một chút đi, không phải là em vẫn luôn muốn sinh con hay sao, vừa hay có thể thử trước một chút.”
Nhạc Hạ Thu ra vẻ nũng nịu giậm giậm chân: “Không phải là em chỉ cần phụ trách việc sinh con thôi hay sao, đến lúc đó em nhất định sẽ mời thêm mấy bảo mẫu, mấy chuyện như tắm rửa cho em bé này cứ giao cho bảo mẫu làm là được rồi không phải sao?”
Vẻ mặt Hiểu Khuê không hiểu mà ngẩng đầu lên: “Thế nhưng mà trước đó mấy chuyện tắm rửa cho cháu đều là do mẹ cháu làm, thậm chí đến cả quần áo của cháu cũng là do mẹ cháu giặt, mẹ nói cháu là bảo bối quý giá nhất của mẹ, cho dù rất mệt mỏi nhưng mà chỉ cần nghĩ đến cháu thì mẹ sẽ cảm thấy những mệt mỏi đó đều tan biến cả”
Sắc mặt Nhạc Hạ Thu lập tức cứng đờ, trong lòng thầm rủa mẹ Hiểu Khuê cả trăm lần, chỉ có một đứa con gái cưng thôi mà, nhất định là nơi đó rất nghèo khổ cho nên mới không mời nổi bảo mẫu.
Nhưng mà ngoài miệng vẫn phải làm ra vẻ dịu dàng mở miệng nói: “Điều này không giống nhau” “Sao lại không giống nhau ạ?” Hiểu Khuê càng nói càng ngây thơ.
Nhạc Hạ Thu bị cô bé hỏi đến nổi không biết phải mở miệng như thế nào, nhất là khi cô ta nhìn thấy vẻ mặt Hoắc Anh Tuấn càng ngày càng nặng, cuối cùng không thể làm gì khác hơn nói: “Thôi được rồi, để dì tắm cho cháu”
Cô ta chỉ muốn nhanh chóng tắm rửa cho Hiểu Khuê, vậy thì liền xong việc rồi.
Trong bồn tắm đã được đổ đầy nước.
Hiểu Khuê đi vào trong đó một hồi thì lát lại hét nóng lát lại than lạnh, cứ lặp đi lặp lại mấy lần như vậy làm cho Nhạc Hạ Thu dần dần không có kiên nhẫn, khuôn mặt xinh đẹp cũng càng ngày càng khó nhìn.
Cô ta nhịn không được thấp giọng cảnh cáo: “Im miệng, nếu như cháu vẫn tiếp tục la lối om sòm như vậy, vậy thì lần sau dì sẽ không cho bác mang cháu đến biệt thự nữa!”.
Hiểu Khuê trừng to đôi mắt nhìn cô ta, khuôn mặt lộ ra dáng vẻ sợ hãi.
Nhạc Hạ Thu thấy như vậy thì lại nói: “Cháu đừng có mà không tin, dì và bác cháu trong tương lai sẽ kết hôn với nhau. Sau đó sẽ có con thôi, bác cháu cuối cùng cũng đâu phải là bố cháu. Cho dù bác cháu có thương cháu đi chăng nữa thì cháu chẳng qua cũng chỉ là một đứa cháu gái mà thôi, hơn nữa bố của cháu lại không phải là anh em cùng cha với bác cháu. Cháu có biết không, bố của cháu và bác của cháu từ nhỏ đến lớn tình cảm đã không được tốt lắm rồi. Cháu xem, bọn họ bình thường không phải là rất ít khi nói chuyện với nhau hay sao?”.
Vẻ mặt Hiểu Khuê sợ hãi, lập tức ngừng nói chuyện.
Khóe môi Nhạc Hạ Thu hơi cong lên, lại thấp giọng nói: “Chỉ là, cháu hãy yên tâm đi, chỉ cần cháu ngoan. ngoãn, không phá hư tình cảm giữa dì và bác của cháu, vậy thì dì sẽ không ghét cháu”