Rất nhanh, các đầu bếp của tập đoàn Hoắc thị đều được triệu tập lại để nấu các món ăn mà Hiểu Khuê thích ăn.
Nhưng mà Hiểu Khuế nếm mấy món liền thút tha thút thít nói: “Con không thích ăn, không ngon bằng mẹ làm, mẹ làm cắn một miếng rất tươi ngon, rất là thơm, mặt trên còn được rải rất nhiều mè, thực ra con biết... con rốt cuộc không thể ăn được những món mẹ nấu nữa”
Cô bé nói, hai hàng nước mắt rơi xuống từng giọt, nhưng lại cố chịu đựng không hề phát ra âm thanh.
Nhưng không biết rằng khóc như vậy càng làm cho Hoắc Anh Tuấn càng thêm khó chịu, càng cảm thấy đứa nhỏ này quá hiểu chuyện.
Cảm giác đau đớn này thật ra anh cũng hiểu, khi anh còn nhỏ, có mẹ cũng giống như không có mę.
“Hiểu Khuê, chúng ta đi tìm bố của con được không?” Hoắc Anh Tuấn thật sự không có cách nào.
“Được, kêu bố của con đi tìm dì Khương, các món ăn mà dì Khương làm cũng rất ngon, rất giống với vị của mẹ làm” Hiểu Khuê thì thầm nói.
“Dì Khương?” Hoắc Anh Tuấn ngẩn ra: “Ý con nói chính là Khương Tuyết Nhu?”
Tên Hoắc Phong Lang chết tiệt kia vậy mà còn đem con gái đi tìm Khương Tuyết Nhu, có thấy xấu hổ hay không?
“Không biết, dù sao con cũng kêu dì ấy là dì Khương, dì Khương rất xinh đẹp, dì ấy là người xinh đẹp nhất, dì ấy đối xử với con rất tốt, dì ấy sẽ trở thành mẹ mới của con sao?” Đột nhiên Hiểu Khuế nhướng đôi mắt ngây thơ lên hỏi.
Khóe miệng Hoắc Anh Tuấn co giật kịch liệt.
Để Khương Tuyết Nhu trở thành vợ của Hoắc Phong Lang, mẹ mới của Hiểu Khuế?
Anh suy nghĩ lại, từ sâu trong trái tim trào dâng một cơn nóng nảy.
“Bọn họ không có khả năng”
“Tại sao lại không có khả năng, con muốn ăn đồ ăn do dì Khương làm” Hiểu Khuê cúi đầu nói.
Hoắc Anh Tuấn nhìn cô bé một cái, rồi bế cô bé lên: “Bác dẫn con đi tìm cô ấy, để cô ấy làm cho con ăn”
“Vâng ạ, vâng ạ” Hiểu Khuê vui vẻ thiếu chút nữa nhảy dựng lên, vừa lúc trời lạnh mà đi vườn trẻ, chắc là sẽ không bị phát hiện.
Một giờ rưỡi trưa.
Hoắc Anh Tuấn lại đi tới tập đoàn Hồng Nhân.
Nhưng mà bảo vệ của bãi đậu xe hôm nay sau khi nghe được chỉ thị của Khương Tuyết Nhu thì không cho xe của anh đi vào.
Anh chỉ có thể mang theo Hiểu Khuê đi vào từ cửa chính của công ty.
Đối mặt nhìn thấy Hoắc Anh Tuấn cùng một đứa trẻ hai tuổi giống anh như khuôn mẫu, thì hoàn toàn bị dọa cho choáng váng, nhân viên bảo vệ ở cửa cũng không biết làm sao, mọi người bắt đầu ghé tai nhau xì xào bàn tán.
“Trời ơi, đó là con gái nuôi ở ngoài sao”
“Nói thừa, nhất định là con ruột”
“Nhưng anh ta lấy từ đầu đứa con gái lớn như vậy, nhìn qua thì hơn hai tuổi, nên chắc sẽ không phải con của Tổng giám đốc chúng ta đâu, nhưng tôi nhìn cô bé này có hơi giống với Tổng giám đốc thì phải
“Rất có khả năng”
Cứ thế không ai dám ngăn cản Hoắc Anh Tuấn, anh đi thẳng một