“Con bé là cháu gái ruột của tôi, tôi còn có thể đối xử tệ với con bé sao?” Hoắc Phong Lang xua tay.
"... Được rồi.” Khương Tuyết Nhu cũng hiểu được tâm ý của con gái, gật đầu nói: “Ngày mai mẹ sẽ làm món ngon cho con nhé”
Khi dẫn Hiểu Lãnh rời đi, cô nhìn thấy Hoắc Phong Lang đang chơi đùa cùng Hiểu Khuê vô cùng vui vẻ.
Cô không nhịn được nhớ đến cái năm mà Hiểu Khuệ vừa mới được sinh ra, con bé thường xuyên khóc nháo, không cho ai ôm ngoại trừ cô.
Nhưng mỗi lần Hoắc Phong Lang bay từ Nguyệt Hàn đến thăm, Hiểu Khuê vừa được anh ta ôm sẽ lập tức ngừng khóc, còn đặc biệt thích dính người Hoắc Phong Lang.
Có lẽ đây là mối quan hệ máu mủ tình thâm hoặc cũng có thể là do Hoắc Phong Lang và Hoắc Anh Tuấn trông khá giống nhau nên con bé có cảm tình.
Buổi tối, Hiểu Khuê gối đầu lên cánh tay của Hoắc Phong Lang ngủ, đột nhiên cô bé nhỏ giọng thì: “Chú nhỏ ơi, ông bố cặn bã của cháu có yêu thương trẻ con giống chứ không ạ?"
Hoắc Phong Lang sửng sốt, nhìn bảo bối nhỏ bởi vì bị thương mà sắc mặt tái nhợt, không đành lòng nói: “Nếu anh ta thấy bảo bối nhỏ đáng yêu giống như Hiểu Khuê thì nhất định sẽ rất yêu quý cháy, cháu muốn gặp bố ư?”
“Cháu không biết nữa” Hiểu Khuê bỗng nhiên bẹp miệng, đôi mắt đỏ hoe: “Buổi tối hôm đó khi có người xông đến, cháu đã rất sợ hãi. Cháu đã nghĩ nếu... nếu mình có bố thì tốt rồi, thế nhưng cháu không dám cho mẹ biết, cháu sợ mẹ khó chịu”
“Hiểu Khuê đúng là một đứa bé ngoan” Hoắc Phong Lang thở dài.
Hoắc Anh Tuấn thật đúng là tạo nghiệt mà. Nếu anh có một đứa con đáng yêu như vậy, anh chắc chắn sẽ thương yêu, chiều chuộng nó như công chúa. Anh ta nói với cô bé: “Sau này cháu có chuyện gì thì cứ đi tìm chú nhỏ, chú sẽ thay thế bố cháu nhé”
“Vâng ạ?
Hiểu Khuê tựa sát lại gần anh ta, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, y tá nhắc Hoắc Phong Lang đưa Hiểu Khuê lên tầng 4 chụp CT não vào lúc 8 giờ.
Trên đường đi, anh ta cũng mang khẩu trang cho Hiểu Khuê theo lời dặn dò của Khương Tuyết Nhu.
Nhưng khi vào phòng chụp CT thì phải tháo khẩu trang xuống.
Vừa chụp CT xong, Hoắc Phong Lang đang định mang khẩu trang cho Hiểu Khuế thì đột nhiên sau lưng anh bị vỗ một cái.
Anh ta quay đầu nhìn lại, phát hiện ra bà cụ nhà họ Hoắc đang sửng sốt nhìn chằm chằm Hiểu Khuê: "Hoắc Phong Lang, đứa nhỏ này là con cháu nhà ai thế?”
Hoắc Phong Lang giật mình, lắp bắp nói: “Bà nội... bà nội, sao bà lại ở đây?”
“Bà đang hỏi cháu con bé là con của ai?” Bà cụ nhà họ Hoắc quá lo lắng, trực tiếp nhéo lỗ tay của Hoắc Phong Lang.
“Cái này... Đây là con của bạn cháu ạ” Hoắc Phong Lang vừa dứt lời, bà cụ nhà họ Hoắc đã quăng ra một cái bạt tại: “Cháu còn muốn lừa bà à? Cho là bà già cả mắt mờ sao hả, cháu nhìn thử xem, cháu và con bé trông giống nhau đến mức nào, nói mau, có phải là
con gái ngoài giá thú của cháu hay không?”
Hoắc Phong Lang bị khiếp sợ, khuôn mặt đầy vẻ ngỡ ngàng: “Không phải, cháu...”
“Cháu còn không chịu thừa nhận sao, cháu muốn bà dẫn con bé đi xét nghiệm ADN mới chịu đúng không?” Bà cụ nhà họ Hoắc hung dữ trợn mắt nhìn anh ta.
Cổ họng Hoắc Phong Lang lập tức bị nghẹn lại.
Nếu đi xét nghiệm ADN, không xét nghiệm ra quan hệ bố con mà lại ra quan hệ cùng huyết thống thì phiền phức to.
“Cháu gái nhỏ, cháu nói cho bà biết, nó có phải là bố của cháu không?”