“Cảm giác khi bị người đàn ông mà mình yêu coi thường như thế nào?” Giọng nói hờ hứng của Khương Tuyết Nhu vang lên bên tại của cô ta.
Nhạc Hạ Thu quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt xinh đẹp của Khương Tuyết Nhu, thật. sự hận không thể xé rách mặt cô.
“Khương Tuyết Nhu, cô đừng có đắc chí, Hoắc Anh Tuấn chẳng qua chỉ tạm thời hiểu lầm anh trai tôi mà thôi. Vả lại, tất cả những chuyện này cũng chỉ do cô nói miệng mà thôi, căn bản không hề có chứng cứ”
Nhạc Hạ Thu nhanh chóng bình tĩnh trở lại, nếu như Khương Tuyết Nhu có chứng cứ thì sẽ không chạy đến đây ầmĩmà đã sớm đi tìm Nhạc Trạch Đàm gây chuyện rồi.
Lần này Nhạc Trạch Đàm cũng không tìm cô ta giúp đỡ, cho thấy Nhạc Trạch Đàm đã chuẩn bị đầy đủ, Khương Tuyết Nhu hoàn toàn không có cách nào nắm thóp anh ta.
“Đúng vậy, tôi không có chứng cứ, nhưng Hoắc Anh Tuấn sẽ không đi điều tra chắc, dựa vào cách làm người của anh trai cô, cô cảm thấy anh ấy sẽ nghi ngờ không, chút thủ đoạn nho nhỏ kia của Nhạc Trạch Đàm liệu có thể che giấu anh ấy sao?”
Sau khi Khương Tuyết Nhu nói xong, cả khuôn mặt của Nhạc Hạ Thu đều thay đổi.
“Nhạc Hạ Thu, cô có thể thôi miên để Hoắc Anh Tuấn yêu cô, nhưng cô có thể thôi miên tính cách của anh ấy được sao, anh ấy vốn không phải người xấu, nhưng mà bởi vì cô vẫn luôn dung túng cho Nhạc Trạch Đàm, một lần hai lần thì còn có thể, nhưng ba lần bốn lần, người bên ngoài đều chỉ trích anh ấy giúp kẻ ác làm chuyện xấu, cô cảm thấy anh ấy sẽ thế nào?”
Khương Tuyết Nhu cong môi nhìn xung quanh một lần nữa: “Còn nữa, căn biệt thự này trước đây là tổ ấm tình yêu của tôi và Hoắc Anh Tuấn, cô chim cu chiếm tổ chim khách, ngủ trên giường tôi từng ngủ, không cảm thấy ghê tởm sao?”
Nói xong, cô không nhìn vẻ mặt xấu xí của Nhạc Hạ Thu nữa, lên thẳng xe, quay đầu lại, rời đi.
Máu huyết toàn thân Nhạc Ha Thu đều nguội lạnh.
Một lúc sau, cô ta lấy điện thoại di động ra gọi cho Nhạc Trạch Đàm: “Tối hôm qua anh, tìm người đập phá nhà của Khương Tuyết Nhu à?”
“Không có, anh chẳng qua chỉ tìm người đập phá chỗ ở của Lâm Minh Kiều” Nhạc Trạch Đàm đắc chí nói.
Nhạc Hạ Thu gần như sắp tức chết: “Lâm Minh Kiều bây giờ đang sống ở chỗ của Khương Tuyết Nhu, anh đập phá nhà của cô ta đấy, sáng sớm Khương Tuyết Nhu đã đến chỗ em gây sự!”
“Cô ta còn dám đến chỗ em à, để anh bảo em rể chỉnh đốn cô ta!”
Nhạc Trạch Đàm chẳng hề để ý nói: “Em đừng lo lắng, anh toàn tìm những tên cướp từng có tiền án vừa mới ra tù, cảnh sát cũng chỉ xem bọn họ như tái phạm lại mà thôi, sẽ không nghi ngờ đến trên người anh, hơn nữa anh còn đưa tiền bịt miệng cho bọn họ, bọn họ sẽ không nói ra đâu”
Nhạc Hạ Thu hít sâu một hơi hỏi: “Tiền bịt miệng anh trả thế nào?”
“Anh đã bảo trợ lý của anh chuyển khoản đến gia đình của bọn họ rồi”
Khoảnh khắc đó, lồng ngực của Nhạc Hạ Thu sôi trào: “Anh là heo sao, chuyện này Hoắc Anh Tuấn tra bừa cũng đoán ra được”
“Em rể sẽ đi điều tra sao?” Nhạc Trạch Đàm bị dọa cho sợ hãi: “Vậy thì em thổi gió bên gối khuyên nhủ cậu ta, chẳng lẽ thằng anh vợ như anh đây còn không quan trọng bằng Khương Tuyết Nhu sao?”
“Khương Tuyết Nhu cô ta có chuẩn bị mà đến, nghe rõ chưa! Hoắc Anh Tuấn đối với cô ta vẫn còn tình cảm cũ, anh là anh trai em, có thể đừng có lúc nào cũng gây cản trở cho em. được không? Em đã sớm nói với anh rồi, có chuyện gì thì hãy đợi em kết hôn xong đã rồi
Sau khi Nhạc Hạ Thu cúp máy, hai mắt cô ta nheo lại.
Có câu, không sợ đối thủ mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngũ như heo.
Mặc dù Nhạc Trạch Đàm là anh trai ruột của cô ta, nhưng nếu anh ta cứ gây chuyện như thế này thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện, cũng có lẽ đã đến lúc phải bỏ rơi anh ta rồi.
Có điều, cái người sắp bị bỏ đi này, khi bỏ đi cũng có thể được sử dụng như một quân cờ đúng chỗ để tận dụng một cách tốt nhất.
Trên đường rời khỏi căn biệt thự Hải Tân, Hoắc Anh Tuấn gọi điện cho Ngôn Minh Hạo: “Tra xem tối qua ở chỗ của Khương Tuyết Nhu cụ thể đã xảy ra chuyện gì?
Ngôn Minh Hạo có quen biết người trong cục cảnh sát, chưa đầy mười phút đã nghe ngóng được.