Chiều đến.
Những gì Lâm Minh Kiều từng nói ở hội nghị đã được những blogger đó chuyển tiếp, rất nhanh đã có người lật lại chuyện xưa của ba năm trước.
“Nhạc Trạch Đàm ở trong Kinh đô này nổi tiếng là một tên đàn ông cặn bã. Trước đây, tôi có một người bạn học đại học được anh ta coi trọng. Không lâu sau đó, cậu ấy bị anh ta ép nhảy lầu, thế nhưng đến khi nhà gái kiện thì không hề hấn gì với anh ta, anh ta có hậu phương quá
mạnh”
"Ai cũng biết mà, em gái của anh ta là Nhạc Hạ Thu, em rể anh ta là Hoắc Anh Tuấn, vì vậy nên mới vô pháp vô thiên”
Trong lúc mọi chuyện liên tục phát triển, Hoắc Anh Tuấn đang cùng với Nhạc Hạ Thu thử đồ cưới.
Ngôn Minh Hạo chọn thời điểm đi vào báo chuyện này cho Hoắc Anh Tuấn.
“Lâm Minh Kiều sao?” Hoắc Anh Tuấn nghe đến cái tên này, theo bản năng nhớ đến Khương Tuyết Nhu. Mấy ngày nay, anh đã rất cố gắng để không nghĩ đến cô nữa.
Thế nhưng hiện tại, Lâm Minh Kiều lại là cái tên bị nhấc lên. Chuyện ba năm trước lần nữa bị lật lại.
“Đúng vậy, trông cô ấy giống như đang muốn vạch trần chuyện xảy ra ba năm trước.” Ngôn Minh Hạo có chút muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn mở miệng: “Bởi vì những lời cáo buộc không tốt của Nhạc Trạch Đàm về mấy năm trước, vậy nên bây giờ dư luận đang nghiêng về một bên. Hiện tại, trên mạng có người... có người nói anh và cô Nhạc”
“Nói tôi cái gì?” Gương mặt Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng.
“Nói anh. Ỷ thể hiếp người”
Nhạc Hạ Thu đang thử váy cưới, nghe thấy vậy thì sắc mặt có hơi đổi, cô ta không ngờ là Lâm Minh Kiều lại bất thình lình từ đầu nhảy ra.
Lúc trước, không phải Tống Dung Đức nói cô ta chỉ là một nhân viên quèn thôi sao, sao bây giờ lại biến hóa như vậy.
Cô ta cắn răng, vội vàng áy náy nói: “Em xin lỗi, Anh Tuấn, em không ngờ lại mang đến rắc rồi cho anh. Thế nhưng em đã chấn chỉnh anh trai em rồi, những năm gần đây, anh ấy đã biểu hiện tốt hơn nhiều”
Ngôn Minh Hạo không nhịn được lên tiếng: “Thế nhưng... Tôi vừa xem trên internet, có mấy người nói tổng giám đốc Nhạc... Thường táy máy tay chân với những nữ nhân viên xinh đẹp trong công ty
Gương mặt tuấn tú của Hoắc Anh Tuấn nhất thời lạnh lẽo, Nhạc Hạ Thu hận Ngôn Minh Hạo nhiều lời đến nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng cũng chỉ có thể làm ra bộ dạng ảo não: “Những chuyện này thật sự là em không biết, có điều, nhỡ đâu có người mua thủy quân."
“Được rồi, trước tiên cứ đè chuyện này xuống trước đi” Hoắc Anh Tuấn quay đầu ra lệnh cho Ngôn Minh Hạo.
“Vâng”
Sau khi Ngôn Minh Hạo rời đi, Nhạc Hạ Thu ôm lấy cánh tay Hoắc Anh Tuấn: “Anh Tuấn, chuyện này nhất định em sẽ kêu anh trai xin lỗi Lâm Minh Kiều, nếu không, em sẽ bồi thường cho cô ta mấy chục tỷ
“Nếu như thật sự muốn xin lỗi thì anh ta phải sớm ngậm miệng mới đúng” Hoắc Anh Tuấn cố kìm nén cơn tức giận: “Lúc trước, rõ ràng là anh ta không đúng, vậy mà còn chạy đến nói với phóng viên là Lâm Minh Kiều câu dẫn anh ta, nếu như anh ta không phải anh trai em thì anh đã sớm giết anh ta rồi.”
Năm đó, cũng chính Nhạc Trạch Đàm khiến cho anh gián tiếp mất hai đứa con, đến bây giờ, Hoắc Anh Tuấn vẫn vô cùng căm ghét anh ta.
Nhạc Hạ Thu bị cơn tức giận trong đáy mắt anh làm cho kinh ngạc, vành mắt cô ta đỏ lên, vội vàng nói lời xin lỗi: “Xin lỗi, tất cả đều là do em, ban đầu em không nên ích kỷ mà cứu anh ấy”.
“Bỏ đi, chuyện này không phải lỗi của em. Chỉ là sau này, sống chết của anh ta, anh sẽ không xen vào nữa” Hoắc Anh Tuấn buồn bực đáp lời.
"Vâng” Nhạc Hạ Thu cố nén nước mắt, tiếp tục nói: “Anh Tuấn, anh nhìn xem tẩm soare này có đẹp không?”
Hoắc Anh Tuấn tùy ý nhìn sang cô ta, gật đầu: “Lấy cái này đi”
Sau khi nói xong, anh trực tiếp ra ngoài.
Không biết vì sao, ban nãy anh lại có cảm giác, nếu Khương Tuyết Nhu là người đeo tấm soare kia thì nhất định sẽ đẹp hơn nhiều.
Nhạc Hạ Thu nhìn bóng lưng qua loa của anh, tức giận đến mức giậm chân.
Vừa vặn lúc này, Nhạc Trạch Đàm gọi điện tới cho cô ta: “Em gái, con khốn Lâm Minh Kiều kia lại quay lại, lần này anh nhất định phải giết cô ta!”