<Lầu trên vẫn còn chưa rõ chân tướng sao, có lẽ ngay từ đầu cô ta đã không muốn nói ra 'Mộng thiên đường là do Khương Tuyết Nhu sáng tác, chắc bây giờ Khương Tuyết Nhu trở mình rồi, hơn nữa còn có trong tay chứng cứ, cô ta không còn cách nào khác nên mới phải công khai trước!>
<Nói như vậy, đúng là có khả năng.>
<Tin tức nhỏ, tối hôm qua ở bữa tiệc của tập đoàn Thái Tiêu, Thang Nhược Lan biểu diễn trước sau đó tới Khương Tuyết Nhu biểu diễn, trực tiếp nghiền nát Thang Nhược Lan, Khương Tuyết Nhu còn nói trong tay có giữ bản thảo album 'Mộng thiên đường, hơn nữa có mười tám ca khúc, nhưng cô ấy nói sau này sẽ không bao giờ sáng tác cho người khác nữa, không biết nhìn người, Thang Nhược Lan bị dọa sợ nên mới phải công khai sự thật.>
<Tôi thật sự bị Thang Nhược Lan làm cho ghê tởm quá rồi, không ngờ tôi lại hâm mộ cô ta nhiều năm như vậy, đúng là tôi có mắt như mù mà.>
<Tôi cũng mù rồi, từ bây giờ thoát fan luôn.> Trong biệt thự. Thang Nhược Lan nhìn những bình luận trên mạng, tức giận đập phá đồ đạc, hét toáng lên.
Cô ra không thể ngờ trong tay Khương Tuyết Nhu lại có được bản ghi âm của cô ta và Tần Gia Như nói chuyện.
Tần Gia Như đúng là đồ tiện nhân.
Hình tượng lương thiện, thanh thuần mà cô ta duy trì suốt mấy năm qua đã bị sụp đổ hoàn toàn rồi.
Người đại diện cũng sốt ruột tới nỗi tay chân luống cuống, sau khi mọi chuyện bùng nổ, điện thoại của cô ta không ngừng reo, toàn bộ đều là gọi tới để hủy hợp đồng đại ngôn, còn có những bộ phim điện ảnh đã đàm phán xong, bây giờ, công ty điện ảnh cũng gọi điện thoại tới nói muốn đổi người.
“Chị Linh, thật sự không có cách nào khác nữa rồi, trên mạng có rất nhiều người mắng chửi Thang Nhược Lan, lần này cô ấy hoàn toàn ngã ngựa rồi, chúng tôi thật sự không dám mạo hiểm”.
“Chị Linh, chị đừng nói nữa, lần này nếu không phải nể mặt anh Quý, hình tượng của cô ấy sụp đổ như vậy, chúng tôi phải truy cứu trách nhiệm mới phải, hủy bỏ hợp đồng đã tính là tận tình tận nghĩa lắm rồi”
“Đồ ngốc này, còn đứng ở đó nổi giận làm gì, mau đi tìm anh Quý đi” Chị Linh tức giận thúc giục Thang Nhược Lan: “Nhất định phải khiến anh ta tìm cho cô một đoàn đội xã giao tốt nhất.”
Nhưng mà anh ấy không nghe điện thoại” Thang Nhược Lan lo đến mức rơi nước mắt.
“Vậy thì đi tìm anh ta, anh ta nhất định sẽ giúp cô” Chị Linh nắm lấy tay Thang Nhược Lan, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng quên, cô có thứ mà anh ta cần”.
Thang Nhược Lan sửng sốt, một lát sau, cô ta dần bình tĩnh lại.
Cô ta không vội, chỉ cần nắm chắc Quý Tử Uyên trong tay, danh tiếng hôm nay bị hủy hoại, ngày mai sẽ lại tiếp tục giành được tác phẩm lớn hơn để trở mình.
Tới buổi chiều.
Sau khi Khương Tuyết Nhu thị sát công ty xong, Lư Hồng Khoa đi tới nhỏ giọng nói: “Chủ tịch Khương, bên phía Thang Nhược Lan đang đè lượt tìm kiếm xuống"
“Bỏ đi, dù sao thì chuyện cũng đã vậy rồi, hình tượng của Thang Nhược Lan đã bị hủy hoại, cô ta có muốn trở mình cũng cần phải có chút thời gian”
Khương Tuyết Nhu rất nhanh đã nghĩ thông, đúng lúc này, điện thoại của cô vang lên.
“Cô Khương à, gần đây ở trong nước hình như cậu đang hô mưa gọi gió tấn công trà xanh à, còn nhớ phải tối nay phải tới sân bay đón tớ không đấy?”