Khương Tuyết Nhu đã nhảy với Hoắc Phong Lang xong khúc đầu, ngay sau đó, có một vị công tử có năng lực, bề ngoài lại đẹp trai của nhà họ Tạ nhiệt tình mời mọc.
Hai tay của anh nhanh chóng nắm chặt vào nhau.
Hoắc Nhã Lam thở dài: “Có đôi khi thật sự không thể coi thường người khác, con nói phải không? Hôm nay ở đây mẹ nghe nhiều nhất không phải người khác chê cười Hoắc Phong Lang, mà là mọi người đang nói con bỏ Khương Tuyết Nhu, để toàn tâm toàn ý cưới Nhạc Hạ Thu!”
“Cô ta có thể mang đến cho con cái gì, một Nhạc Trạch Đàm không biết trơ trẽn ở xã hội thượng lưu, nếu không phải con nâng đỡ tập đoàn Nhạc thị, căn bản không ai mong muốn hợp tác với tập đoàn Nhạc thị”
“Đủ rồi, mẹ đừng nói nữa!”
Hoắc Anh Tuấn vốn dĩ đã bực bội, bây giờ cùng nghe càng khó chịu: “Bệnh của con là được Nhạc Hạ Thu chữa khỏi, nếu lúc trước không phải ở bệnh viện tâm thần có Nhạc Hạ Thu cổ vũ, con đã chết từ lâu rồi”.
“Khương Tuyết Nhu người ta cũng đã từng ở bên cạnh cổ vũ, chăm sóc cho con mà, nếu lần đó không phải là con bé thì con đã giết mẹ rồi” Hoắc Nhã Lam buột miệng nói.
Hoắc Anh Tuấn ngẩn ra, giọng nói trầm xuống không giải thích được: “Con từng gặp chuyện như vậy sao?”
Hoắc Nhã Lam cũng hết đường để nói: “Đây chính là bệnh mà Nhạc Hạ Thu điều trị cho con đó sao, làm cho con quên đi tất cả việc tốt của Khương Tuyết Nhu?”
Bà thản nhiên nói một câu, làm cho Hoắc Anh Tuấn thất thần một hồi, lúc muốn suy nghĩ sâu hơn thì đầu óc đột nhiên cảm thấy đau đớn.
Anh đỡ lấy đầu, ánh mắt đột nhiên nhìn thấy Sở Minh Khôi và Sở Văn Khiêm đang nói chuyện. cách đó không xa, lạnh lùng nói: “Mẹ nhìn xem Sở Minh Khôi kìa, ông ta luôn miệng nói vô tội, nhưng ông ta có quan hệ chặt chẽ với nhà họ Sở như vậy, mẹ thật sự tin tưởng ông ta sao?”
Hoắc Nhã Lam nhìn sang, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Bà xoay người đi đến chỗ Sở Minh Khôi: “Minh Khôi, ông lại đây một lát”
Nhưng bà phải đợi tầm ba phút, Sở Minh Khôi mới bước tới với nụ cười ấm áp: “Nhã Lam, có chuyện gì sao?”
Hoắc Nhã Lam nhìn ông ta, bà cảm thấy có chút không nhìn thấu: “Minh Khôi, không phải tôi đã nói ông cần phải giữ khoảng cách với nhà họ Sở sao, đặc biệt là Sở Văn Khiêm...”
“Nhã Lam, tôi họ Sở, cũng là nhà của bố mẹ tôi, tôi không thể bởi vì hiềm khích giữa hai
nhà Sở - Hoắc mà không thể lui tới với nhà họ Sở được. Hơn nữa, mấy năm nay nhà họ Sở vùng dậy cũng không làm khó gì nhà họ Hoắc nữa, mấy năm nay hai nhà cùng nhau phát triển, như vậy không phải rất tốt sao?”
ỖSau khi nghe vậy, Hoắc Nhã Lam kinh ngạc, tức giận nói: “Sao lại không làm khó, mấy năm nay một số công ty con của Hoắc thị bị nhà họ Sở đè áp lợi nhuận, năm đó nếu không phải Hoắc thị nâng đỡ, nhà họ Sở...”.
“Nhà họ Sở có thể có ngày hôm nay sao, tôi biết bà muốn nói như vậy.” Sở Minh Khôi ngắt lời bà: “Nhà họ Sở có thể có ngày hôm nay là dựa vào trên dưới Sở thị đồng tâm hiệp lực, hơn nữa, ba năm nay, không có Hoắc thị của các bà hỗ trợ, không phải đang phát triển càng ngày càng tốt sao?”.
“Nếu như lúc trước tôi không cho ông mấy trăm tỷ, nhà họ Sở sao có được ngày hôm nay.”
“Tôi không muốn tranh luận với bà, dù sao mỗi lần tranh luận, bà đều trăm phương ngàn kế chỉ trích nhà họ Sở chúng tôi, giống như cả đời của nhà họ Sở cần phải cảm ơn bà vậy” Vẻ mặt Sở Minh Khôi không kiên nhẫn nói xong liền quay người rời đi.