“Được rồi, tôi đưa cô ấy về nhà” Hoắc Anh Tuấn ôm Nhạc Hạ Thu lên, Trình Nhã Thanh cũng đi theo.
Lúc anh chuẩn bị ôm Nhạc Hạ Thu để lên xe thì cô ta lại mạnh mẽ ôm lấy cổ của anh, khóc nói: “Anh Tuấn, đừng buông tay, đừng rời bỏ em, em biết rõ là do hiện tại em không còn trong sạch cho nên anh không muốn đụng vào em”
“Không phải, anh không có” Cảm xúc của Hoắc Anh Tuấn ngổn ngang.
“Đừng nói nữa, em hiểu hết rồi” Cô ta vội che miệng của anh lại: “Thực ra em cũng biết là hai buổi tối gần đây anh vẫn luôn ngủ ở nhà của Khương Tuyết Nhu kia. Anh lừa em là anh đi công tác, tất nhiên là em không trách anh, là do em không thoả mãn được cho anh, nếu như anh có thể vui vẻ thì cho dù cả đời em là người đứng ở sau lưng không lộ ra ngoài cũng không sao, chỉ cần có anh, mỗi ngày mở mắt ra có thể nhìn thấy anh là được”
“Em yêu anh, làm sao mà em có thể yêu anh đến như vậy, năm đó khi nhìn thấy anh lần đầu tiên thì em đã yêu anh, chỉ cần có thể gả cho anh thì em chết cũng không thấy uổng phí”
Cô ta nói xong thì nằm trong ngực anh mà thều thào ngủ thiếp đi.
Trình Nhã Thanh không đành lòng nói: “Cậu cả, thật ra là tối hôm qua lúc mà anh lừa gạt cô Nhạc là đi công tác thì cô ấy liền cảm thấy khó chịu. Sau đó bật khóc, cô ấy cũng không muốn tôi nói cho anh biết, cái gì cũng nguyện ý tự mình thừa nhận, ngay cả chuyện để cho anh và Khương Tuyết Nhu ở bên nhau cô ấy cũng có thể chấp nhận”
“Đừng lầm bầm nữa” Hoắc Anh Tuấn nắm chặt nắm đấm, trong đôi mắt lộ ra khí lạnh: "Tháng sau hôn lễ của tôi cùng cô ấy sẽ cử hành”
“Cậu cả, nhưng mà... không phải là cậu còn chưa ly hôn sao?” “Ngày mai tôi sẽ lấy được chứng nhận ly hôn” Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng mở miệng.
Ngày hôm sau. Tám giờ sáng tại khu biệt thự Hằng Thịnh. Lúc Khương Tuyết Nhu vẫn còn đang nấu bữa sáng thì từ bên ngoài bỗng có tiếng gõ cửa dồn dập.
Cô vừa mở cửa ra thì liền nhìn thấy có không ít người đang đứng ở cửa ra vào, có Hoắc Anh Tuấn, Ngôn Minh Hạo, Trình Nhã Thanh, bên cạnh còn có hai thành viên khác của nhóm Thanh Long.
“Các người bày trận ở đây... là muốn làm cái gì đây?” Khương Tuyết Nhu hít sâu một hơi, tháo tạp dề xuống, đôi mắt tràn ngập vẻ đề phòng.
Trình Nhã Thanh nhìn vào gương mặt của không biểu tình của Hoắc Anh Tuấn sau đó đánh bạo mở miệng: "Cậu cả của chúng tôi muốn cô ký vào giấy ly hôn”
Đồng tử của Khương Tuyết Nhu co rút lại, ánh mắt thất vọng nhìn vào Hoắc Anh Tuấn: “Anh muốn ly hôn với tôi. sao?”.
"Có lúc nào mà tôi đã từng nói qua là không ly hôn với cô chưa?” Hoắc Anh Tuấn liếc nhìn Ngôn Minh Hạo đứng ở bên cạnh.
Ngôn Minh Hạo bất đắc dĩ đưa ra tờ giấy ly hôn: "Xin cổ ký tên vào đây”.
Khương Tuyết Nhu sau khi nhận lấy thì trực tiếp xé nát: "Tôi sẽ không ký, Hoắc Anh Tuấn, anh dám ép tôi sao, rồi tôi sẽ cho tất cả mọi người thấy bộ mặt thật của Nhạc Hạ Thu.”
“Cô muốn nói là tờ giấy chứng nhận kết hôn kia sao?” Hoắc Anh Tuấn nhìn mấy người ở bên cạnh một cái, sau đó hai người kia lập tức đi vào trong nhà lục tung lên.
“Hoắc Anh Tuấn, anh muốn làm cái gì?” Khương Tuyết Nhu vô cùng giận dữ.
"Tôi sẽ không cho cô có cơ hội làm ảnh hưởng đến danh dự của Hạ Thu đầu” Hoắc Anh Tuấn từ bờ môi mỏng của mình nói ra những lời khiến cho lòng người cảm thấy rét lạnh: “Giấy chứng nhận kết hôn đầu, tự cô giao ra đây đi."
“Tôi sẽ không đưa cho anh” Khương Tuyết Nhu lùi về phía sau một bước.
Hoắc Anh Tuấn giữ chặt tay của cô lại sau đó liếc mắt nhìn Trình Nhã Thanh một cái: “Cô đến bên người của cô ta lục soát cho tôi.”
Lúc này Trình Nhã Thanh cũng giống như chờ đợi đã lâu, lập tức xông đến.
Khương Tuyết Nhu dùng một cước đá văng cô ta ra, Hoắc Anh Tuấn gọi người của nhóm Thanh Long đến chế ngự Khương Tuyết Nhu lại ở trên mặt đất.
“Hoắc Anh Tuấn, anh không phải là người, đối với anh thì tôi là cái gì, lúc cần dùng thì dùng còn lúc không cần đến thì vứt đi như cái khăn lau có phải không?” Khương Tuyết Nhu mặc dù lợi hại nhưng mà cũng không có khả năng chống lại mấy người cao thủ, cô tức đến nỗi toàn thân đều run lên, đôi mắt cũng đỏ bừng.