Anh quay đầu, Khương Tuyết Nhu cùng một người đàn ông trẻ tuổi dáng người tuấn tú đi ra, người đàn ông mặc quần jean, áo sơ mi, tóc ngắn, giống như sao sáng vậy, phóng khoáng mà rất hợp mode.
Mà người đàn ông đang vắt ngang tay một chiếc áo khoác màu kem của phụ nữ, chính là của Khương Tuyết Nhu.
Người phụ nữ này... Lại vẫn không chịu ly dị rồi mập mờ không rõ, quyến rũ đàn ông khác. Ánh mắt Hoắc Anh Tuấn trong chốc lát u ám đầy khí lạnh. Lúc này, Khương Tuyết Nhu cũng thấy mấy người bạn họ. Cô nháy mắt mấy cái, im lặng nhìn về phía Hạ Văn Trì. Hạ Văn Trì ngượng ngùng sờ lỗ mũi một cái. Nhạc Hạ Thu bỗng nhiên nói: "Hạ Văn Trì, anh vừa nói bạn chính là... bọn họ à"
"Ừ" Hạ Văn Trị dứt khoát gật đầu, "Khương Tuyết Nhu trở lại, dĩ nhiên muốn tụ tập ăn một bữa cơm, tôi biết các người bất hòa, chúng tôi đi trước."
Anh ta khoát khoát tay, đi về hướng Khương Tuyết Nhu bên kia.
Thang Nhược Lan bỗng nhiên yếu ớt nói: "Nếu mọi người đều ở đây rồi, có muốn cùng đi câu lạc bộ không? Nhiều người càng náo nhiệt"
Mọi người trong nháy mắt đều nhìn về cô ta, Quý Tử Uyên cau mày, Hoắc Anh Tuấn bỗng nhiên cong môi: "Cũng không phải không thể, vừa vặn, tôi cũng muốn thỉnh giáo một chút chủ tịch Khương làm thế nào từ chỗ đường cùng lại bày mưu được như thế, đem tôi đùa bỡn như vậy. Hôm nay có phải nên mời khách rồi không?"
Khương Tuyết Nhu lười biếng chớp mắt, đang muốn mở miệng, bỗng nhiên ở một cái: "Xin lỗi, ăn quá no rồi, đúng rồi, anh mới vừa nói gì?"
Xung quanh yên lặng kỳ lạ. Hạ Văn Trì khâm phục đến mức không dứt mắt khỏi cô. Nhưng bộ dạng cao cao tại thượng, lạnh lùng của Hoắc Anh Tuấn bị chọc giận đùng đùng.
Tất cả mọi người đều cho là anh phải gây khó dễ và nổi điên, nhưng anh chợt cười, "Cứ cho là tập đoàn Hồng Nhân giá trị tăng lên cả mấy chục nghìn tỷ nhưng địa vị của cô thì có khác đi sao? Khương Tuyết Nhu, tôi muốn bóp chết cô dễ như bóp chết một con kiến vậy"
| Khương Tuyết Nhu móc móc lỗ tại: "Tôi nghe hiểu rồi, tôi cũng quả thật rất cảm kích anh. Mời anh, không thành vấn đề, chẳng qua là đã mời anh thì tình nhân nhỏ bé của anh cũng phải mời, bằng hữu chó rồi tình nhân được bao nuôi của bằng hữu chó đều phải mời. Tôi nhiều tiền đi nữa cũng không phải là tiền trên trời rơi xuống"
Tình nhân nhỏ, bằng hữu chó, tình nhân bao nuôi của bằng hữu chó. Tống Dung Đức, Quý Tử Uyên, Nhạc Hạ Thu, Thang Nhược Lan bốn người mặt liền biến sắc.
Quý Tử Uyên lịch sự mặt trầm xuống: "Khương Tuyết Nhu, ba năm, cô một chút tiến bộ cũng không có, không muốn đầu lưỡi nữa sao?".
"Không chọc nổi rồi, tôi đúng là không chọc nổi, động một chút thì là muốn hủy hoại công ty người khác, cắt lưỡi người khác." Khương Tuyết Nhu chậc chậc lắc đầu một cái, quay lại nói với Đường Hiếu: "Đàn anh, chúng ta đi thôi."
Đàn anh?
Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng nhìn về phía Đường Hiểu: "Anh chính là tổng giám đốc của tập đoàn Đường Thịnh?"
Đường Hiếu nhàn nhạt cười cười, không thừa nhận, cũng không chối. Hoắc Anh Tuấn gật đầu, lạnh lẽo nói: "Rất tốt, anh là người duy nhất ở Nguyệt Hàn dảm cùng tôi đối địch"
"Tuyết Nhu là đàn em của tôi, vì cô ấy, tôi không sợ bất kỳ uy hiếp." Đường Hiếu nhìn Khương Tuyết Nhu đang có chút giật mình, cười một tiếng: "Đi thôi"
"Ừ" Khương Tuyết Nhu cùng anh ta sánh vai rời đi.
Trong sân, ánh trăng rơi trên hai người, giống như một đôi tình nhân tuyệt đẹp.
Hoắc Anh Tuấn thấy trong lồng ngực như đột nhiên bị ai đó thắp lên một cây đuốc, cơn giận này kinh khủng nhất từ trước đến nay.
Nhạc Hạ Thu nhìn anh, tay cuộn lại thành nắm đấm.
"Cái đó... Tôi cũng đi thôi, chúng tôi còn hẹn bây giờ đi ăn hàu sống rồi." Hạ Văn Trì nói xong nhanh chân liền đi. "Hạ Văn Trì quả thật quá đáng" Tống Dung Đức tức giận nói: "Vậy chúng ta có đi câu lạc bộ chơi nữa không?"
"Đi câu lạc bộ chơi có gì hay ho nữa, trở về đi thôi" Hoắc Anh Tuấn dậm chân đi ra ngoài.