Lư Hồng Khoa bỗng nhiên cả kinh.
Lần đầu tiên, anh ta ý thức sâu sắc được Khương Tuyết Nhu không giống trước nữa.
Ban đêm, tại phòng tổng thống khách sạn, mấy người đàn ông tụ tập một chỗ chơi bài.
Tống Dung Đức ném ra ngoài quân K: "Nghe nói cổ đông của tập đoàn Hồng Nhân đang bán cổ phần với giá thấp". Đam Mỹ H Văn
Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng gõ mặt bàn: "Bán đi là đường ra duy nhất, lần này không có bất kỳ người nào có thể cứu cô ta"
Quý Tử Uyên kẹp điếu thuốc, che tay đốt: "Không phải cậu đã từng nói ba năm qua rất áy náy sao? Rốt cuộc cô ấy đã làm gì mà khiến cậu bị chọc thành như vậy?"
Hoắc Anh Tuấn ngón tay hơi gồng lên, hồi lâu nhàn nhạt nói: "Cô ấy dùng giấy chứng nhận kết hôn uy hiếp tôi, là tìm chết"
"Cậu sẽ không sợ cô ấy lại uy hiếp ngươi, đến lúc đó Hạ Thu.."
"Vô ích thôi, lần này tôi sẽ dạy dỗ cô ấy, cô ấy không thể đầu" Hoắc Anh Tuấn mặt không có chút cảm xúc nói.
"Đoán rằng tập đoàn Hồng Nhân lúc này hết cứu, công nhân dưới công trường đã đình công năm ngày, tổn thất hơn cả nghìn tỷ, rất nhiều người mua nhà đều la hét muốn trả lại" Tống Dung Đức vừa nói ném ra một lá bài cuối cùng: "Tôi thẳng rồi, đưa tiền đây"
| Hoắc Anh Tuấn đem bài ném ra ngoài, theo bản năng liếc nhìn điện thoại, người phụ nữ kia còn chưa thèm gọi điện thoại cho anh mà nhận sai xin tha thứ?
Nhưng mà cầu xin tha thứ cũng vô ích, ngàn vạn lần cô không nên tổn thương Nhạc Hạ Thu.