“Tôi để cho Minh Kiều chăm sóc bọn nhỏ rồi, Duy
Phong…”
“Nhà đều đã sửa sang chuẩn bị xong, tôi bây giờ đưa em về đó.”
Lương Duy Phong đưa cô lên xe.
Trên xe bật radio, một trang báo trong nước đang đọc một ít tin tức: “Theo những người liên quan tiết lộ, tổng giám đốc Hoắc người giàu nhất nước Nguyệt Hàn đã hào phóng ném ra chín trăm tỷ chỉ vì để đặt may áo cưới cho bạn gái, nghe nói là bộ lễ phục này, tổng giám đốc Hoắc chuẩn bị suốt hai năm, hai người nói yêu thương nhau đã xấp xỉ bốn năm, lần này rốt cuộc chuyện tốt cũng sắp đến.”
Lương Duy Phong nhanh chóng nhìn Khương Tuyết Nhu một cái, thấy sắc mặt cô bình tĩnh, mới thở phào nhẹ nhõm: “Tôi cũng nghe nói tin tức này, nghe nói là thật sắp kết hôn rồi.”
“Tốt vô cùng. Ánh mắt Khương Tuyết Nhu nhàn nhạt, cô cũng không khó chịu, từ sau khi cô bị giam vào khoa tâm thần chữa trị, cô đối với Hoắc Anh Tuấn cũng đã hoàn toàn tuyệt vọng: “Chẳng qua là tôi cho là bọn họ hẳn đã sớm kết hôn rồi.”
Lương Duy Phong nói: “Đã sớm ở chung, mặc dù không có kết hôn nhưng cũng tựa như kết hôn.” Khương Tuyết Nhu cười cười: “Rất bình thường.”
Thời điểm trước khi hai người ly dị đã thường xuyên qua lại với nhau, huống chi sau khi cô “chết”, chắc là như cá gặp nước.
Lương Duy Phong thấy cái bộ dạng này của cô mỗi giật giật, muốn nói lại thôi.
Một tiếng đồng hồ sau, xe lái vào khu biệt thự Hằng Thịnh.
Anh vì cô mà mua phòng ở lầu tám, bốn gian lớn hai gian nhỏ, bên trong còn có sân thượng rộng lớn, còn có hai gian phòng nhỏ cho trẻ con, trong phòng con trai lấy màu xanh da trời làm chủ đạo, trên ga giường cũng là hoa văn mà Hiểu Lãnh thích nhất hình người nhện, phòng con gái là màu hồng, phía trên bày đủ các loại các dạng búp bê.
Khương Tuyết Nhu nhìn mà ngẩn ra.
Lương Duy Phong ôn giải thích rõ: “Tôi nghĩ Hiểu Lãnh và Hiểu Khê cũng không thể ở nước ngoài mãi như vậy, sớm muộn gì thì em cũng sẽ đem bọn nhỏ đón trở lại mà, nhà cũng là dựa theo sở thích của bọn nhỏ mà sắp xếp, trong khu vực còn có nhà trẻ, hoàn cảnh phương tiện cũng rất tốt, bên cạnh còn có trường tiểu học, trường trung học cấp hai, trường trung học cấp ba, đều là trường học đứng đầu nhất Kinh Đô.”
Khương Tuyết Nhu nghe thật lâu không lên tiếng. Nếu nói là trong lòng không cảm động thì đó là không thể nào.
Ba năm nay, nếu như không phải là Lương Duy Phong, Ngôn Minh Hạo và Hoắc Phong Lang ba người bọn họ hỗ trợ, có lẽ cô vẫn còn đang ở trong cái phòng bệnh đó, mỗi ngày bị chích thuốc mà điên cuồng, nói không chừng bây giờ sớm đã trở thành người điên trong bệnh viện rồi.
Sau đó xuất ngoại sau, Lương Duy Phong cũng luôn là trợ giúp ba mẹ con bọn họ.
Có thể nói, không có anh ta, sẽ không có mình ngày nay.
Bây giờ trở về nước, anh lại là như vậy chu đáo hơn mình tưởng tượng.
“Tuyết Nhu, em đừng suy nghĩ quá nhiều, những thứ này đều là tôi cam tâm tình nguyện” Lương Duy Phong cười nói: “Từ năm ấy ở Thanh Đồng gặp em, trong lòng tôi lại không thể chứa nổi bất kỳ người nào, em yên tâm đi làm chuyện của mình, tôi sẽ ở chỗ này chờ em.”
“Duy Phong, tôi chẳng qua là… Cảm thấy mình không xứng với anh.” Khương Tuyết Nhu phát ra áy náy tràn đầy từ nội tâm.
“Em nói như vậy là bởi vì Hiểu Lãnh và Hiểu Khê?” Lương Duy toàn tâm toàn ý nói: “Ở trong mắt tôi, bọn nhỏ là thiên sứ nhỏ đáng yêu nhất mà tôi đã từng gặp, cho tới bây giờ không phải cảm thấy gánh nặng, nếu như có thể trở thành bố của bọn nhỏ thì đó là vinh hạnh của tôi.”
Khương Tuyết Nhu lần nữa lộ vẻ xúc động.
Ngay những lúc này, cô luôn vô số lần hối hận tại sao ban đầu mình lại yêu Hoắc Anh Tuấn, mà không phải là anh.
Lương Duy Phong mới thật sự là xứng đáng được quý trọng.
“Duy Phong, xin lỗi, tôi bây giờ không thể cho anh bất kỳ cam kết gì, tôi lần này trở về mục đích duy nhất chính là báo thù.” Khương Tuyết Nhu như đinh đóng cột.
“Tôi biết, ba năm tôi cũng đã chờ, một thời gian ngắn nữa không lẽ tôi cũng chờ không nổi hay sao.”
- ----------------------