Cô gõ cửa nửa ngày cũng không ai quan tâm.
Sau đó, gõ mệt mỏi, cô nằm ở trên giường bệnh, đem mình co lại thành một khối thật chặc.
Trời nóng nực, bên trong không có mở quạt gió hay máy điều hòa không khí.
Rất nhanh, cô liền bị nóng đến mệt lả.
Trong hôn mê, có người đi vào cho chích cho cô.
Cô dùng hết một sức lực cuối cùng để ngăn cản. Nhưng mà những người đó đem cô đè thật chặc xuống giường.
Ống chích cưỡng ép ghim vào trong da cô.
Nước mắt nóng bỏng dọc theo khỏe mắt cô tuột xuống.
Đầu óc cô mơ màng nặng nề, cứ như vậy một hồi. Cô cảm giác đầu óc mình sắp thác loạn điên mất rồi. Cô thật hận.
Rốt cuộc cô đời trước là đã làm sai điều gì đến nỗi khiến cho cô yêu phải tên ma quỷ Hoắc Anh Tuấn này.
A, cô đã từng hy vọng muốn ở lại, để cho cô bầu bạn chữa bệnh cho Hoắc Anh Tuấn, như vậy anh liền có thể không cần đi bệnh viện tâm thần nữa.
Ha ha, thật không ngờ anh vậy mà lại đem cô đưa vào viện tâm thần.
Hoắc Anh Tuấn, Nhạc Hạ Thu.
Coi như tôi làm quỷ, tôi cũng sẽ không buông tha cho các người.
Đêm khuya.
Trong câu lạc bộ.
Hoắc Anh Tuấn ngồi ở trên ghế sa lon bằng da, trong tay anh bưng một ly rượu chát.
Hôm nay anh mặc một áo sơ mi màu đen tuyền, cổ áo cởi ra mấy nút, lại làm tôn lên khuôn mặt anh tuấn thâm thủy lại tràn đầy nguy hiểm thật mê người.
Đang cùng Thang Nhược Lan ca hát Nhạc Hạ Thuyên lặng quay đầu nhìn anh một cái.
Cong môi, từ nay về sau, người đàn ông này là hoàn toàn thuộc về cô ta.
Cửa bị dùng sức đẩy ra.
Hạ Văn Trì xông vào, ánh mắt anh ta tràn đầy tức giận: “Lão Hoắc, tại sao cậu có thể đem Tuyết Nhu vào bệnh nhân tâm thần giam lại như vậy, cậu là muốn ép cô ấy điện sao”
“Hạ Văn Trì, cậu không hiểu, Khương Tuyết Nhu thật là điên rồi.” Tống Dung Đức lười biếng đứng lên, cánh tay đánh lên bả vai anh.
Hạ Văn Trì hất tay anh ra một cái: “Mẹ nó, lần trước tôi thấy cô ấy, cô ấy còn thật tốt, tôi hiểu rõ cô ấy, cô ấy ở Thanh Đồng đã trải qua quá nhiều đả kích như vậy, cô ấy không phải một người dễ dàng bị đánh sụp như vậy “Cậu hiểu rõ cô ta, cậu so với tôi hiểu rõ?” Hoắc Anh Tuấn chớp mắt, chậm rãi đứng lên.
“Lão Hoắc, cậu cũng biết cô ấy, chẳng qua là cậu đã quên rất nhiều chuyện.” Hạ Văn Trì thật không biết làm sao mà Hoắc Anh Tuấn giống như biến thành một người khác vậy: “Đưa cô ấy ra ngoài đi, nếu như cậu không thương cô ấy, để cho cô ấy rời đi, cô ấy sẽ không dây dưa với cậu nữa. Cậu đem cô ấy nhốt lại ở cái nơi đó, cô ấy là người bình thường cũng sẽ điên mất, huống chi là một người phụ nữ mới mất đi đứa con của mình chứ.”
Nhạc Hạ Thu sâu xa nói: “Cậu Hạ, Tuyết Nhu điên thật rồi, anh không tin, cô ta thiếu chút nữa đâm bị thương Anh Tuấn, vết thương trên đầu Anh Tuấn cũng là cô ta đập…
“Cô im miệng.” Hạ Văn Trì trước kia cũng không ghét Nhạc Hạ Thu, nhưng bây giờ khó hiểu lại rất không ưa nhưng không nói ra được.
“Hạ Văn Trì, cậu làm sao lại nói chuyện với Hạ Thu như vậy” Tống Dung Đức bất mãn cau mày: “Hạ Thu cũng là có ý tốt.”