Thậm chí cho tới bây giờ không có ói qua lợi hại như vậy. Nước mật vàng, nước mũi, nước mắt hoàn toàn ói ra.
Cô biết dáng vẻ của mình bây giờ nhất định rất xấu. Nhưng mà cô không có cách nào khống chế được.
“Cô không có sao chứ?” Hoắc Anh Tuấn kinh ngạc cau mày nhìn cô.
Nhạc Hạ Thu cũng vội vàng ân cần rút khăn giấy ra đưa cho cô.
Khương Tuyết Nhu hất tay cô ta ra, khom người thật thấp cười: “Tôi không có sao, dĩ nhiên không có sao, tôi chẳng qua là bị đối cẩu nam nữ các người làm cho chán ghét mà ói"
Sắc mặt Hoắc Anh Tuấn hung hăng biến đổi: “Khương Tuyết Nhu, miệng cô nói chuyện sạch sẻ một chút cho tối".
"Tôi nói sai rồi sao” Khương Tuyết Nhu ngẩng đầu, đáy mắt dâng lên tia đỏ thắm: “Các người rốt cuộc là tới nói xin lỗi hay là tới trước mặt tôi diễn tiết mục thâm tình, Hoắc Anh Tuấn, tôi biết anh không thương tôi, nhưng mà tôi dù gì cũng là vợ hợp pháp trên giấy đăng kí kết hôn, anh lại không thể cho tôi một chút xíu tôn nghiêm sao".
Cô vừa nhìn về phía Nhạc Hạ Thu: "Còn có cô, vừa vào cửa liền khóc sướt mướt quỳ xuống cầu xin tha thứ, tôi cần cô quỳ xuống sao, cô cho là quỳ xuống thì tất cả mọi tổn thương đều có thể xem như là chưa có phát sinh sao, Nhạc Trạch Đàm làm chuyện phạm pháp, anh ta dùng đao giết người, cưỡng hiếp, bỏ thuốc, đều là những việc gian ác, cô cho là dập đầu hai cái nói lời xin lỗi liền có thể giải quyết sao, vậy tội giết Nhạc Hạ Thu, tôi quỳ một chút, cô có thể tha thứ cho tôi sao."
Môi Nhạc Hạ Thu run run: “Tôi không phải có ý này..." | "Cô cút cho tôi.” Khương Tuyết Nhu chỉ ra hướng cửa: "Chuyện này chúng tôi sẽ không chịu bất kỳ bồi thường nào, anh ta phạm vào tội gì, theo như luật pháp xử trí"
Nhạc Hạ Thu giật giật miệng, mới vừa định nói, Khương Tuyết Nhu đã nói: “Đừng dập đầu với tôi nữa, cũng đừng nói xin lỗi tối, coi như cô dập đầu chết ở chỗ này cũng vô ích, tôi không phải là Hoắc Anh Tuấn, tôi sẽ không đau lòng."
“Khương Tuyết Nhu” Hoắc Anh Tuấn không thể nhịn được nữa cảnh cáo cô.
Buổi sáng bảy giờ. Khương Tuyết Nhu lại đi đến phòng bên cạnh nhìn Lương Duy Phong sau đó mới đi mua đồ ăn sáng.
Mới vừa đi tới cửa phòng bệnh của Lâm Minh Kiều, bên trong bỗng nhiên truyền tới tiếng kích động đập đồ của Lâm Minh Kiều: “Khốn kiếp, Tuyết Nhu làm sao lại biết lại yêu thứ người như vậy, không, anh căn bản không phải người, là ma quỷ"
“Được, cứ như vậy qua đi” Lâm Minh Kiều bỗng nhiên thật thấp nói.
"Cậu điên rồi.” Khương Tuyết Nhu khó tin mắng: “Cậu với Lương Duy Phong là thiếu kia một trăm ba mươi tỉ sao, Nhạc Trạch Đàm loại người như vậy nếu như không cho anh ta ngồi tù, anh ta lại sẽ làm tổn thương cậu, loại người như anh ta vậy đã không sợ trời không sợ đất nữa, Hoắc Anh Tuấn, có phải anh uy hiếp cô ấy cái gì hay không"