Người đàn ông này, đã là thứ hai lần cứu cô mà bị đao đâm bị thương. Mà cô, trừ áy náy thì cái gì cũng không cho anh ta được.
"Chặc chặc, đây rốt cuộc là nhân tình của Lâm Minh Kiều hay là nhân tình của cô đây” Nhạc Trạch Đàm cười hì thì nói: “Khương Tuyết Nhu, nhìn dáng dấp cô gạt em rể tôi ở bên ngoài cấu kết với đàn ông không ít nhỉ".
“Nhạc Trạch Đàm, tên súc sinh, tôi đã báo cảnh sát, anh xông vào nhà dân làm tổn thương người là phạm pháp, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh” Khương Tuyết Nhu cho tới bây giờ cũng không có giống như bây giờ chán ghét và căm ghét qua một người.
"A a, báo cảnh sát liền báo cảnh sát đi, dù sao em rể tôi là Cậu cả nhà họ Hoắc gia, cậu ấy nhất định sẽ cứu tôi” Nhạc Trạch Đàm lộ ra một bộ mặt dửng dưng đắc ý: “Dù sao loại chuyện này trước đây tôi cũng làm không ít, mỗi lần như vậy em rể tôi cũng đem tôi bình an cứu ra"
Anh ta xưng hô bên trái một câu em rể, bên phải một câu em rể, nhưng mà người đó là chồng cô. Nhìn thái độ đắc ý kia, Khương Tuyết Nhu tức giận cả người đều run rẩy. Thật may, lúc này, cảnh sát xông vào nhà, rất nhanh đem đám người Nhạc Trạch Đàm bắt đi. Lâm Minh Kiều và Lương Duy Phong rất nhanh được đưa đi bệnh viện.
Trên đường ngồi trong xe cứu thương, điện thoại di động của Khương Tuyết Nhu kêu không ngừng, tất cả đều là người nhà họ Hoặc gọi tới, trong đó còn có Hoắc Anh Tuấn.
| Cô tiếp nhận điện thoại của anh, bên trong lập tức truyền tới tiếng trống giận của Hoắc Anh Tuấn: “Khương Tuyết Nhu, buổi tối muộn cô lái xe đi ra ngoài tìm chỗ chết sao, lại vẫn dám đụng vào cửa biệt thự, tôi nói cho cô | biết, con của tôi nếu như có chuyện không may, tôi muốn mang cô đền"
“Hoắc Anh Tuấn, anh còn biết anh có con sao"
Khương Tuyết Nhu cũng không thể nhịn được nữa hướng về phía bên điện thoại rống lên: “Tôi tại sao phải đi ra, bởi vì Nhạc Trạch Đàm buổi tối muộn còn vọt tới nhà bạn tốt của tôi đối với cô ấy cưỡng hiếp, đều do anh, chính là anh dung túng, mới để cho thứ người cặn bã như vậy càng ngày càng cuồng vọng không ranh giới cuối cùng, Hoắc Anh Tuấn, tôi hận anh, tôi hận anh, anh có biết không?
Sau khi cô gào xong, nước mắt giống như mưa lớn rơi xuống. Cô che mặt, khóc lóc thất thanh. Lương Duy Phong nằm ở trên giường bệnh yếu ớt dùng sức cầm lấy tay cô, ánh mắt tràn đầy lo âu. Khương Tuyết Nhu cúp điện thoại, mặc cho tiếng khóc vang vọng ở trong xe cứu thương. Đã từng một lần bất kì hối hận, nhưng cũng kém hơn hôm nay. Cho tới nay, cô cũng không nên đối với người đàn ông kia mềm lòng, không nên đối với anh động tâm.
Là người đàn ông này lần lượt dung túng, hại Lâm Minh Kiều, hại Lương Duy Phong, hại na người nhà Nhạc Tiêu Nhi.
Nếu như không phải là cô đang ôm bầu, tối nay hợp lại hết tất cả, cũng phải đâm chết tên cặn bã Nhạc Trạch Đàm này.
Đêm khuya trong bệnh viện.
“Làm phiền ông lập tức làm giải phẫu cho anh ấy"
Cho đến lúc một cái bóng mờ chụp xuống, thân thể Hoắc Anh Tuấn cao ngất đứng ở trước mặt cô, một đôi mắt tựa như bóng đêm bên ngoài vậy, âm u.
Anh trên cao nhìn xuống nhìn cô. Trong đầu vang vọng đều là câu trong điện thoại kia "Tôi hận anh, tôi hận anh"