Hoắc Anh Tuấn bị ánh mắt cô nhìn không quá thoải mái, không nhịn được móc ra điếu thuốc, đốt, sau khi hít một hơi, để cho tâm mình cứng rắn hơn: “Có nghe hay không, vốn là tôi cùng cô kết hôn chính là bị người nhà họ Hoắc thúc giục làm phiền, cô chẳng qua cũng là nhận làm tôi thành cậu của Lục Thanh Minh nên mới có thể kết hôn."
Khương Tuyết Nhu không thể nhịn được nữa nói: “Không sai, chúng ta ban đầu là hiệp nghị kết hôn, nhưng mà sau đó phát sinh quan hệ đều là anh và tôi tình nguyện, tôi không ép anh."
“Im miệng.” Hoắc Anh Tuấn nghe chói tai: “Đó là cô hết lần này đến lần khác quyến rũ tôi, nếu không, cô cho là tôi sẽ để ý cô sao"
Mặc dù đã sớm biết anh không cố ý nói những lời này, nhưng Khương Tuyết Nhu vẫn là không chịu thua kém mù quáng hét lên: “Hoắc Anh Tuấn, anh thật quá đáng, vì để cho Nhạc Hạ Thu danh chính ngôn thuận không bị người bên ngoài mắng, anh không tiếc để cho tôi nói láo với mọi người tuyên bố chúng ta ly dị, cái gì được cái mình muốn, người bên ngoài sẽ cho là tối vì muốn tiền của nhà họ Hoắc, không sai, Nhạc Hạ Thu có thể giải oan, vậy tôi thì sao, tôi sẽ bị người khác mắng chết đi, anh có nghĩ tới cảm nhận của tôi hay không."
“Tôi tại sao phải để ý tới cảm nhận của cô, tôi lại không thích cô."
Hoắc Anh Tuấn hờ hững cau mày, nói một lời so với lần trước còn lạnh lùng hơn.
Khương Tuyết Nhu rốt cuộc cười lên, nước mắt không tự chủ được mà tuôn ra.
Cô cũng không biết là thuật thôi miên của Nhạc Hạ Thu thật lợi hại, hay là Hoắc Anh Tuấn vốn là không quên được Nhạc Hạ Thu.
Hoắc Anh Tuấn bị cô cười làm cho rất không thoải mái: “Cô nghe lời tôi mà làm đi".
“Để cho người khác biết anh ra ngoài tìm tình nhân cũng được đi, tôi tạm thời còn có thể nhân nhượng vì lợi ích toàn cục thỏa mãn hai người các người, anh nằm mơ đi, trên mạng những người đó mắng không sai, Nhạc Hạ Thu chính là tiểu tam."
Khương Tuyết Nhu không thể nhịn được nữa rống lên.
“Im miệng." Hoắc Anh Tuấn vô tình tát một bạt tai lên trên mặt cô.
Cô đờ đẫn, che mình mặt, nước mắt hai hàng lăn xuống.
“Khương Tuyết Nhu, tôi cảnh cáo cô, đừng để cho tôi lại nghe được cô dám nhục mạ Hạ Thu một chữ” Hoắc Anh Tuấn nheo mắt, từng chữ từng câu cảnh cáo: “Tôi xin khuyên có một câu, tốt nhất dựa theo lời tôi nói mà làm, nếu không bệnh của Diệp Gia Thanh tôi sẽ không để cho bác sĩ An Kiệt Nhân tiếp tục chữa trị."
“Hoắc Anh Tuấn, anh khốn kiếp.” Khương Tuyết Nhu bị buộc đến bờ vực, trong cổ họng phát ra tiếng khóc tuyệt vọng. “Tôi nói được là làm được.” Hoắc Anh Tuấn vô hình, không muốn nhìn thấy dáng vẻ cô khóc, xoay người rời đi.
“Hoắc Anh Tuấn, tôi có thể đem hết thảy những chuyện này gánh vác hết.” Khương Tuyết Nhu bỗng nhiên nói: “Chỉ cần anh cùng tôi ly dị, tôi mang đứa trẻ đi, sau này cũng sẽ không có bất kỳ quan hệ nào với anh.
“Cô nằm mơ, đứa trẻ là của tôi, Khương Tuyết Nhu, cô vĩnh viễn không có tư cách trả giá với tôi, nếu không nghĩ kĩ, tôi sẽ để cho bác sĩ An Kiệt Nhân rời đi."
Sau khi lời thanh minh phát ra ngoài.
Rất nhiều người bạn trên mạng vòng bạn bè trên mạng xã hội của cô lên tiếng mắng nhiếc.
Cái gì mà được cái mình muốn, đoán chừng là Hoắc Anh Tuấn cho cô rất nhiều tiền đi.
Chết tiệt, lúc trước tôi lại tin hai người các người thật sự có tình cảm, cảm giác bị lừa như kẻ ngu vậy