“Ừ, anh ở đây”Hoắc Anh Tuấn vỗ nhẹ phần lưng cô, đã rất lâu không có nghe cô kêu mình như vậy, trong lòng anh tựa như đã tan chảy hết, có phải là mình không đủ quan tâm cô ấy, để cho cô ấy mắc phải chứng uất ức: “Nhưng mà hôm nay anh vẫn có chút tức giận, em làm sao có thể chạy như gió lốc rời đi đâu, xe chạy nhanh như vậy, lỡ như em cùng tiểu bảo bối bị thương thì phải làm thế nào".
“Lần sau em sẽ không"Khương Tuyết Nhu lắc đầu một cái, do dự một chút, ngẩng đầu nói: “Thật ra thì hôm nay em không phải cố ý muốn đẩy người, là Nhạc Hạ Thu nói cái tro cốt trong hộp đó căn bản không phải tro cốt của dì Sầm, mà là của một con chó, tro cốt của dì Sầm đã bị cô ta đổ xuống trong cống nước thúi, em giận... "
Hoắc Anh Tuấn mặt đầy kinh ngạc.
Khương Tuyết Nhu thật ra cũng không ngoài suy đoán: “Em biết anh sẽ không tin chuyện này, cũng có thể cho là em cố ý vụ oan hãm Nhạc Hạ Thu, cũng không có chứng cứ mà"
"Quả thật có chút khó tin"Hoắc Anh Tuấn vuốt ve sau lưng cô, nói thật.
Nếu như Nhạc Hạ Thu có thể làm được loại chuyện này, quả thực quá kinh khủng.
Coi như Sầm Gia Hân là người thứ ba, nhưng người cũng đã chết hết, cũng không thể ác độc như vậy vứt bỏ tro cốt của người ta xuống cống như vậy được.
“Ừ, em cũng không muốn tin tưởng, em tình nguyện tin là cô ta đang lừa gạt em”Khương Tuyết Nhu mặt mày ủ dột nói.
“Đừng suy nghĩ bậy bạ, anh nói với dì Tân đem bánh ngọt lên, ăn ngọt một chút thì tâm tình sẽ khá hơn một chút."
Hoắc Anh Tuấn ôm cô đi vào trong vườn hoa.
Trong vườn còn có mặt trời, Khương Tuyết Nhu tựa vào trong lồng ngực anh, anh từng muỗng từng muỗng đút cô ăn bánh ngọt, để cho tâm tình cô sáng suốt một chút, sau đó không biết sao lại ở trong ngực anh ngủ. Tiếp tục ủng hộ team T*amlinh2*47.*com nha!
Sau khi đem cô ôm trở về phòng, Hoắc Anh Tuấn từ trong phòng ngủ đi ra, gọi cho Ngôn Minh Hạo: “Đi điều tra một chút tro cốt của Sầm Gia Hân, có phải là của người hay không"
Ngôn Minh Hạo: “Kia không phải là người hay là quỷ sao...?"
Bây giời lại đi điều tra chuyện như vậy không kinh sợ sao.
“Nhanh lên một chút đi"Hoắc Anh Tuấn trợn mắt nhìn anh một cái.
Hôm sau.
Nhạc Hạ Thu tới biệt thự chữa bệnh cho anh.
Khương Tuyết Nhu hôm nay cố ý không đi công ty, cùng Hoắc Anh Tuấn ở cùng một chỗ ở trong phòng khách chờ cô.
Hôm nay Nhạc Hạ Thu cả người như tiên nữ mặc áo đầm màu hồng phấn, lá sen bên ống tay áo, thần thái mỹ miều, cặp mắt kia còn mang đỏ tia máu, nhìn như vẫn còn đau lòng.
Nhưng mà Khương Tuyết Nhu đã hoàn toàn nhìn thấy phía sau gương mặt thanh tú đó là cất giấu bao nhiều tâm tư ác độc, đây là một người đàn bà so với một phương Kiều Nhân lại còn ác độc hơn gấp trăm ngàn lần.
“Thiếu phu nhân”Nhạc Hạ Thu nhìn đáy mắt Khương Tuyết Nhu thoáng qua một ý khiếp, sau khi lên tiếng chào hỏi, quay đầu đối với Hoắc Anh Tuấn nói: “Anh Tuấn, chúng ta bắt đầu đợt điều trị thứ hai đi"
Hoắc Anh Tuấn sắc mặt trầm xuống: “Cô trước kia làm sao chưa nói qua"
“Không nghĩ kích thích anh, cũng không muốn để cho anh trong quá trình chữa trị tạo nên gánh nặng trong lòng”Nhạc Hạ Thu cười khổ một tiếng: “Bây giờ không thể không nói, em cảm giác thiếu phu nhân hình như là rất không thích em, em phải cùng cô ấy giải thích rõ tầm quan trọng của chuyện này"